Chương 40: Sự thật

Du Đào vừa mới vào Tàng Thư Các, nghe thấy tiếng ồn ào, nàng nhìn thoáng qua phía sau, thấy một đội ngũ chen chúc xếp thành một hàng như một con rồng dài ở trước cửa, trong lòng nghi hoặc, cảm thấy khó hiểu.

Quái lạ, không phải bọn họ đã nói không tới Tàng Thư Các sao, bây giờ lại xếp hàng nữa là sao?

Chúc Minh Ngọc vừa nhìn thoáng qua đã cảm thấy đau đầu, tại sao nhóm người xem náo nhiệt này lại còn đi theo vào đây chứ?Nàng ấy vội vàng kéo Du Đào đi sâu vào trong Tàng Thư Các.

Đột nhiên, các nàng bị một nữ tu đạo phía sau vội vàng ngăn lại.

"Chúc sư muội, Du sư muội, chờ một chút."

Chúc Minh Ngọc quay đầu lại, sửng sốt trong giây lát: Lục Thanh Vũ sao?

Chúc Minh Ngọc có biết Lục Thanh Vũ, nhưng đó chỉ là từ một phía.Nhưng thay vì nói là quen biết chẳng bằng nói là có nghe qua.

Tam đại thế gia luôn có sự so đo, xếp hạng con cháu, so về tư chất này kia là phổ biến nhất, giống như gia tộc luôn thích bồi dưỡng những hài tử có tư chất ưu tú, coi chúng như một loại vốn liếng để khoe khoang.

Lục Thanh Vũ là người tài năng nhất trong thế hệ gia tộc này, năm ấy khi nàng mười hai tuổi đã kết thành Kim Đan, được biết đến như một thiên tài ngộ kiếm đạo ngàn năm khó được.

Chúc Minh Ngọc thường xuyên nghe thấy tên của Lục Thanh Vũ trong Chúc gia, dùng để răn dạy chèn ép nàng. Nói một cách đơn giản, đó là con nhà người ta, xuất sắc đến mức mọi người không thể sánh được.

Du Đào gật đầu với Lục Thanh Vũ xem như chào hỏi.

Chúc Minh Ngọc thoáng trở nên nghiêm túc: "Lục sư tỷ có chuyện gì sao?"

Lục Thanh Vũ nhìn hai người các nàng, thật sự là từ trên mặt các nàng không tìm được nửa điểm biểu tình đối chọi gay gắt, ánh mắt cũng đều ôn hòa.

Nàng càng lúc càng bối rối, đơn giản trực tiếp hỏi: “Hai người các ngươi hôm nay không phải…”

Đang nói giữa chừng, Chúc Minh Ngọc mở to hai mắt nhìn, vội vàng ngắt lời: "Đúng vậy, ta và Du Đào đã hẹn hôm nay cùng nhau đến Tàng Thư Các đọc sách!"

Nàng ấy hỏi Du Đào: “Ngươi nói đúng không?”

Du Đào thành thật gật đầu: "Đúng."

Lần này đến phiên Lục Thanh Vũ sửng sốt, còn có chút không dám tin mà nói: "Các ngươi thật sự chỉ tới đây để đọc sách sao?"

Du Đào nghe xong lời này cảm thấy vô cùng khó hiểu, nàng nghiêng đầu: "Tới Tàng Thư Các không đọc sách còn có thể làm gì ạ??"

Nói xong nàng mới phát hiện câu này hình như có chút quen thuộc, lúc trước Chúc đồng học đã từng hỏi về vấn đề này, chẳng lẽ có chuyện nàng không biết có thể làm được ở Tàng Thư Các sao?

Lục Thanh Vũ nghẹn một chút: “…… Này, dường như đúng là vậy.”

Thông thường, vào Tàng Thư Các chắc chắn sẽ đọc sách, nhưng vấn đề là, lúc trước hai người không phải đã hẹn quyết đấu sao, tại sao lại đột nhiên đổi thành bồi dưỡng tri thức trong bầu không khí hài hòa như vậy chứ?

Lục Thanh Vũ vừa định hỏi vấn đề này, Chúc Minh Ngọc đột nhiên lo lắng nắm lấy tay nàng, điên cuồng chớp mắt: “Lục sư tỷ, gần đây trong kiếm đạo ta gặp phải một số vấn đề, dù thế nào cũng không giải quyết được, thật sự là không có biện pháp, có thể thỉnh giáo ngươi được không."

Lục Thanh Vũ có chút sững sờ trước hành động đột ngột này, chậm rãi gật đầu: "Được, được."

Chúc Minh Ngọc quay đầu lại và nói với Du Đào: "Du Đào, ngươi hãy tự mình tìm một số cuốn sách mà ngươi thích đọc trước đi nha, ta đi qua bên này hỏi Lục sư tỷ xong sẽ tới cùng ngươi. Chúng ta hẹn nhau tại Bạch Dạ ở tầng bảy nha!"

Du Đào hoàn toàn không ngại vẫy vẫy tay: “Hai người cứ đi đi.”

Vẻ mặt Lục Thanh Vũ ngây ngốc bị Chúc Minh Ngọc kéo vào một góc, nhìn nàng ấy như một tên trộm, sau khi thấy Du Đào đi xa thì mới thả lỏng người, thở hắt ra một hơi.

Mối quan hệ giữa Lục gia và Chúc gia thường khá hòa thuận nhưng Lục Thanh Vũ chỉ thoáng quen biết Chúc Thiên Huỳnh, mỗi khi đến phùng gia yến, Chúc Thiên Huỳnh luôn quấn lấy nàng kêu nàng là Thanh Vũ tỷ tỷ, lôi kéo nàng nói một ít chuyện.

Ấn tượng của nàng đối với Chúc Minh Ngọc phần lớn đều là tiêu cực, tỷ như gia yến, nàng ấy chợt nổi hứng không chịu đi, tính cách cao ngạo và ngạo mạn, tùy ý đánh đập hạ nhân gì gì đó, nhiều đếm không xuể.

Đây cũng là lý do tại sao khi Lục Thanh Vũ biết nàng ấy và Du Đào ước hẹn sinh tử quyết đấu thì theo bản năng cảm thấy rằng chính Chúc Minh Ngọc đã bức bách khi dễ Du Đào.

Lục Thanh Vũ bình tĩnh rút tay về: "Chúc sư muội, ngươi gặp phải vấn đề gì?"

"Ta không gặp bất kỳ vấn đề gì hết."

Chúc Minh Ngọc quay đầu lại nói: "Lục sư tỷ, ta kéo ngươi tới đây là muốn tránh cho ngươi nói với Du Đào một ít việc."

Lục Thanh Vũ khẽ nhíu mày: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Lục sư tỷ, ngươi vốn là muốn hỏi ta về việc quyết đấu đúng không, kỳ thật việc này chỉ là một chuyện hiểu lầm thôi.”

Chúc Minh Ngọc đem nguyên nhân giải thích một lần, khẽ thở dài nói: "Chuyện này buổi sáng ta đã đến gặp Lâm Lâm sư thúc, Lâm Lâm sư thúc nói với ta rằng tối qua các sư thúc đã biết được."

Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng trễ hẹn.