Chương 39: Trận tỷ thí kỳ lạ

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Thanh Vũ nhìn Du Đào đứng ở một góc vắng người, kiên nhẫn chờ đợi, thỉnh thoảng giơ tay sờ trâm cài tóc của mình, vuốt nhẹ một ít tóc.

Khi một nhân vật chính khác xuất hiện, đám đông người vây xem đột nhiên trở nên phấn khích, sôi nổi nhìn về phía Chúc Minh Ngọc đang bước vào đấu trường.

Đây là lần đầu tiên trong đời Chúc Minh Ngọc được người khác nghênh đón bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy, đột nhiên nàng ấy cảm thấy choáng váng, sớm biết như vậy thì đã mang theo mũ đến để che mặt rồi.

Nàng ấy bước nhanh đến chỗ Du Đào đang vẫy tay với mình.

“Chào buổi sáng, Chúc đồng học.” Dư Đào giật nhẹ góc áo, nhỏ giọng nói: “Bọn họ nói có người muốn quyết đấu ở đây, ngươi có muốn ở lại đây xem một chút không, hay là bây giờ chúng ta đi vào trong luôn?"

Chúc Minh Ngọc: “……”

Có khả năng là bọn họ đang nói về hai chúng ta không nhỉ?

Mặc dù biết được chân tướng nhưng Chúc Minh Ngọc không có ý định nói cho Du Đào nghe, dù sao đó cũng chỉ là một sự nhầm lẫn mà thôi, nàng ấy không biết chuyện này và cũng cảm thấy không xem những thϊếp thư thảo luận đó thì càng tốt.

Chúc Minh Ngọc ho khan vài tiếng: “Đánh nhau có gì thú vị, tri thức vẫn là quan trọng hơn.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Du Đào gật gật đầu tán đồng, “Vậy chúng ta đi thôi!”

Trong đám người đứng đó nhỏ giọng thảo luận.

"Các nàng đang nói cái gì vậy, nhìn thế nào cũng thấy giống như bọn họ rất... thân thiện?"

"Chậc chậc, ngươi biết cái gì kêu là dịu dàng ẩn đao không? Càng cười càng ngoan độc, chờ xem một hồi, hai người các nàng nhất định sẽ đánh nhau đến gần chết mới thôi."

“Cái này thì ta biết!”

Vì thế, cứ như vậy dưới sự theo dõi của đông đảo mọi người. Du Đào lấy bạch khoán ra và đưa nó cho sư thúc thủ vệ vẻ mặt bình tĩnh rồi sau đó nói nói , cười cười nắm lấy tay Chúc Minh Ngọc, cả hai tay trong tay đi vào Tàng Thư Các.

Quần chúng vây xem:……?

Những người vây xem vốn đã chu đáo dành một vị trí nhỏ. Nhóm quần chúng đang xoa tay hầm hè chuẩn bị vây xem kịch vui đột nhiên nhìn thấy hai người các nàng trong tay tiến vào Tàng Thư Các, trong một khoảng thời gian ngắn, đầu họ đầy những dấu chấm hỏi.

……Hả??

Không phải chủ yếu là đi quyết đấu sao, sao lại tiến vào Tàng Thư Các???

Phải biết rằng trong Tàng Thư Các có cấm chế, không thể sử dụng linh lực!

Chẳng lẽ hai người các nàng có phương thức quyết đấu đặc biệt nào đó?

Hay là vì trốn tránh tông môn quy củ không cho phép cá nhân tỷ thí quyết đấu nên các nàng mới cố ý biểu hiện ra bộ dáng hoà thuận vui vẻ, nhưng thực chất là muốn bí mật tiến hành quyết đấu??

Các đệ tử đứng xem còn đang kinh ngạc không hiểu, phải đứng suy nghĩ cẩn thận, một nữ đệ tử trong đám người đằng trước đã nhanh chóng móc ngọc truyền tống của mình ra, hướng về phía Thu Triều sư thúc đang canh cửa mà mua phiếu rồi bước vào Tàng Thư Các.

Lúc này, những đệ tử đứng xem cũng nhận ra rằng không cần quản các nàng dùng phương thức gì quyết đấu, trước tiên là phải theo sau các nàng để xem mới được!

Thế là họ đổ xô đi mua phiếu, nhất thời xảy ra náo động.

Thu Triều cầm một quyển sách cổ trong tay, đang đọc, nàng bị đám tiểu tử loi nhoi này cãi nhau đến nỗi mất tập trung, đôi mắt sáng trong của nàng xẹt qua một tia không kiên nhẫn.

Mỹ nhân nồng đậm hơi thở văn hóa ngẩng đầu quét mắt liếc bọn họ một cái, buông lỏng sách, dựa vào trên ghế, bình thản nói: "Nơi này là Tàng Thư Các, các ngươi làm ồn thì cút ra ngoài."

“Hãy tự giác xếp hàng đi.”

Các đệ tử lúc này mới an tĩnh lại, bắt đầu xếp hàng.

Nhưng sau khi nhìn thấy giá phiếu, tất cả đều kinh ngạc không thôi: "Không phải bình thường là 50 tích phân sao? Tại sao đột nhiên biến thành 500 tích phân vậy?"

"Thu Triều sư thúc, ngài có nhầm không?"

Thu Triều rũ mắt lật lật trang sách, ngữ khí bình thường nói: "Hôm nay giá đặc biệt."

"Nào có giá đặc biệt nào, đây là tăng giá ấy chứ??"

“Còn trực tiếp tăng gấp mười lần?”

"Đây là cố ý tăng giá!! Ta muốn khiếu nại!!"

Mỹ nhân lạnh lùng chậm rãi nhướng mi: "Không muốn sao?"

"Đương nhiên là không muốn!"

"Chuyện này ai có thể tiếp thu được, 500 tích phân cũng đủ ta tiêu xài một năm…"

"Đúng vậy đúng vậy, Thu Triều sư thúc, thật sự là quá đắt!"

Thu Triều buông sách cổ, khó xử nói: "Bởi vì các ngươi đi vào lại không đọc sách, nhiều người như vậy chỉ biết quấy rầy đến đồng học học tập, ảnh hưởng bọn họ……"

"Ai nói chúng ta không đọc sách, ta yêu nhất là đọc sách!"

"Đừng nói đọc sách, ta chính là lớn lên ở Tàng Thư Các!"

"Được rồi, Thu Triều sư thúc, mau để cho chúng ta vào đi.”

Các đệ tử sôi nổi phụ họa nói.

Thu Triều dường như cuối cùng đã thỏa hiệp: "Vậy được, nếu nhóm sư điệt đã có tâm khát cầu tri thức bức thiết như vậy, ta đây làm sư thúc đương nhiên cũng không nên ngăn trở, vậy ấn giá gốc, mọi người đến đây đi. "

Tất cả đệ tử lập tức hoan hô.

"Sư thúc cho ta một phiếu, trả tích phân ạ!"

"Ta muốn hai phiếu, hai phiếu nha!"

Các đệ tử cầm bạch khoán nối đuôi nhau đi vào, một người, hai người đều vô cùng kích động.

Thu Triều từ từ rũ lông mi xuống, trong đáy mắt xinh đẹp xẹt qua ý cười xấu xa.