Chương 38: Tiểu cô nương dễ thương

Ở lầu dưới, có hàng loạt tin đáp phụ họa tán đồng, tất cả đều sôi nổi nói rằng không biết là Du Đào gặp vận cứt chó gì, hầu như không có ai đồng ý với ý kiến của nàng ấy.

Thấy những câu trả lời như vậy, Lục Thanh Vũ hơi hơi nhíu mày, đầu ngón tay gõ lên lưu ly kính rồi đặt nó xuống.

Vĩnh viễn sống dưới cái bóng của người khác, như vậy... có thực sự xem như vận khí tốt không?

【 Ta thấy có điểm kỳ quái. Sự việc đều nháo lớn đến nỗi như vậy, sao lại không thấy vị sư thúc nào đến đây thế? 】

【 Chẳng phải mọi người đều nói trong Tông môn không cho phép cá nhân quyết đấu sinh tử sao? Không lẽ bây giờ lại có thể à?】

【 đến, đến, nhân vật chính đến rồi!】

Lục Thanh Vũ lập tức ngẩng đầu nhìn sang, đám người đã sớm cố ý tách ra một con đường, thiếu nữ váy trắng dẫm lên phiến đá xanh chậm rãi đi tới, một phần tóc được vấn lên bằng mộc trâm đơn giản, mái tóc đen dài như thác nước, ăn mặc đơn giản thanh lệ.

Sau khi nữ hài đi tới, tầm mắt băn khoăn, nàng nhìn những người xung quanh khẽ nhíu mày.

Lục Thanh Vũ không phải là tân sinh, vài năm trước nàng ấy đã học chung với Tô Lưu Ly một lần, bởi vì nàng ấy là người của Lục gia, một trong tam đại thế gia hùng mạnh.

Theo như những gì trong Thϊếp đã nóivề "bí mật" lúc nãy, nàng cũng đã sớm biết, nàng ấy vẫn luôn có một ít tâm lý đồng tình đối với Du Đào nên đã sớm đến xem trận quyết đấu sinh tử này.

Có lẽ là bởi vì trái tim của nàng ấy thiên về kẻ yếu nên nàng ấy càng có khuynh hướng cho rằng Chúc Minh Ngọc đã ép Du Đào đưa ra cuộc quyết đấu sinh tử này, Chúc Minh Ngọc đang muốn bắt nạt Du Đào.

Lục Thanh Vũ đến sớm liền giành lấy vị trí đầu, từ khoảng cách này, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi nhẹ nhàng rung động của thiếu nữ cùng đôi môi bị cắn nhẹ trong vô thức khi quan sát xung quanh của Du Đào.

Dường như nàng có chút khẩn trương thì phải?

Thật ra, trong một cuộc quyết đấu sinh tử, khẩn trương căng thẳng cũng là điều đương nhiên.

Thiếu nữ trong tầm mắt do dự một lát, nắm tay lại thật chặt, như thể rốt cuộc cũng đã quyết định được cái gì đó, nàng nhấc chân cất bước tiến tới.

Một bước, hai bước, cho đến khi đến trước mặt mình thì dừng lại.

Lục Thanh Vũ: ...Hả?

Trong lòng Du Đào đã xây dựng tinh thần thật tốt, hít một hơi thật sâu, sau khi sắp xếp lời nói của mình, nàng nhỏ giọng lễ phép hỏi: "Vị đồng học này, xin hỏi muốn vào Tàng Thư Các là phải xếp hàng ở chỗ này phải không?"

Nàng cảm thấy mình đã đến rất sớm rồi mà, nhưng tại sao lại có nhiều người như vậy, có thể nói là một biển người tấp nập.

Lục Thanh Vũ hơi sửng sốt một chút, lập tức trả lời: "Không cần, vào Tàng Thư Các chỉ cần đi thẳng là được rồi, ở đó có sư thúc phụ trách kiểm phiếu."

Vừa nói, nàng ấy vừa chỉ tay về phía trước.

Đi thẳng đúng thật là không có đám đông nào cả, Du Đào nghi hoặc: "Vậy mọi người đang xếp hàng dài ở đây để làm gì vậy?"

Lục Thanh Vũ: ?

Tất nhiên mọi người đều ở đây để xem trận quyết đấu sinh tử giữa ngươi và Chúc Minh Ngọc chứ làm gì nữa?

Tại sao lại cảm thấy bộ dáng của Du Đào có chút không quá thông minh nhỉ, Lục Thanh Vũ nghĩ trong lòng.

"Nó đã được lan truyền trên linh võng, ngươi không biết sao?"

Du Đào giật mình, chợt nhớ ra trước đây nàng đã vô tình nhìn thấy trên thϊếp thư, hình như có hai người sẽ quyết đấu vào ngày 28 tháng 3.

Sau khi nhớ lại, nàng lập tức cảm thấy có chút ảo não, trong khoảng thời gian này nàng chỉ lo kiếm tích phân mà đã quên thương lượng chuyện này với Chúc Minh Ngọc.

May mắn thay, bọn họ không bị chặn lại trên đường đi đến Tàng Thư Các, Du Đào thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn Lục Thanh Vũ: "Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi nha."

Lục Thanh Vũ: "...không có gì." Bởi vì nàng cũng là một trong những người đến đây để xem.

Đột nhiên đến gần hơn, Lục Thanh Vũ nhìn kỹ hơn dung mạo của Du Đào. Thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, mắt ngọc mày ngài, đặc biệt là đôi mắt vô cùng trong sáng, khi hàng mi chuyển động, phản chiếu ánh mặt trời, trong suốt như pha lê.

Nhìn giống nhưng lại không giống. Lục Thanh Vũ nhanh chóng đưa ra một đánh giá.

Nếu nói giống, thì đúng thật là dường như cảm thấy ngũ quan mơ hồ có vài phần tương tự, nói không giống thì chính là bởi vì đôi mắt trong suốt sạch sẽ kia, chỉ cần điểm này đã có thể phân biệt được hai người.

Tô Lưu Ly luôn mỉm cười dịu dàng khi nói chuyện với mọi người, đôi mắt cũng cười theo, rất dễ khiến mọi người sinh ra thiện cảm, rất nhiều người vô cùng thích nàng ta.

Trước đây Tô Lưu Ly muốn làm bằng hữu với Lục Thanh Vũ nên chủ động tới kết thân, nhưng Lục Thanh Vũ đã cự tuyệt nàng ta.

Lục Thanh Vũ không biết là bởi vì mình quá mẫn cảm hay là vì cái gì, chỉ cảm thấy nụ cười của nàng ta quá mức hoàn mỹ, mới đầu nhìn thì cũng không sao nhưng nhìn quá nhiều lại chỉ cảm thấy có chút không chân thực.

So sánh với bây giờ, nụ cười của Tô Lưu Ly cũng rất giống với Du Đào, trong thần thái, đều là đôi mắt sáng ngời bình tĩnh nhìn vào người đối diện, khóe môi hơi nhếch lên lộ ra một nụ cười nhạt.

Điều khác biệt là nụ cười của Du Đào không khiến Lưu Thanh Vũ có cái loại cảm giác kỳ quái như nụ cười của Tô Lưu Ly, ngược lại, sự chú ý của Lưu Thanh Vũ đều tập trung vào lúm đồng tiền khi Du Đào cười rộ lên.

Chỉ sau khi Du Đào quay người rời đi, Lục Thanh Vũ mới nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm vào má lúm đồng tiền của người ta nãy giờ.

Cảm giác…… Có chút dễ thương.