Chương 46

“Ta đã đặt hết tài sản của mình vào nó, chỉ chờ hai người họ quyết đấu với nhau, hai người họ không muốn đánh nhau thì không đánh, sao có thể như thế được cơ chứ?!”

“Nếu không phải vì chỉ để xem quyết đấu thôi thì ai lại bỏ ra 50 tích phân để vào Tàng Thư Các cơ chứ!”

“Không được, tại sao lại lừa gạt người khác như vậy chứ, ta phải đến chỗ các nàng để tranh luận…”

Một nhóm đệ tử mặc đồ xanh tràn đầy phẫn nộ hùng hổ hợp thành tụm chuẩn bị đi đến khu vực tầng bảy của Tàng Thư Các, bước ra khỏi kệ sách thì đυ.ng phải một nữ tử mặc đồ màu đen, mọi người đều bị sốc.

Trong đó, có người biết đó là ai nên kêu lên: “Lục, Lục sư tỷ!”

Lục Thanh Vũ lạnh lùng hỏi: “Các ngươi muốn đi gặp ai?”

Đám người do dự nói: “Tất nhiên là chúng ta muốn đi gặp Du Đào, cuộc quyết đấu sinh tử đã hứa hẹn lớn đến như vậy, bây giờ lại nói đó là hiểu lầm, đây là có ý gì cơ chứ?”

“Ta nghĩ chắc có lẽ là do nàng ta cảm thấy sợ hãi không dám quyết đấu nữa, tìm một cái cớ mà thôi!”

Lục Thanh Vũ cười khẽ, ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí rất nhẹ: “Theo ta được biết, Vô Thương Tông nghiêm cấm đệ tử lui tới nhà cái đánh bạc và tổ chức đánh bạc trong tông môn. Người vi phạm sẽ tùy theo mức độ nặng nhẹ mà xử phạt, ít nhất là bị cấm túc 3 năm hoặc là có thể bị khai trừ khỏi tông môn.”

Nàng nhướng mi: “Thôi, để ta thử nghĩ xem, căn cứ vào tình huống của các ngươi, phải cần thêm vào hai tội danh ‘vô cớ gây sự ở Tàng Thư Các’ và ‘ức hϊếp đồng môn’.”

“Về phần hình phạt... Ta cũng rất tò mò, các ngươi muốn thử cái nào trước?”

Tất cả đệ tử đều sững sờ tại chỗ, sắc mặt đột nhiên biến đổi, “Không có đâu Lục sư tỷ, chúng ta làm sao có thể đi sòng bạc, chúng ta đều là đệ tử ngoan thích học!”

“Hai tội danh sau lại càng không thể, chúng ta, chúng ta là đang…”

“Chúng ta là đang luyện tập! Gần đây trong rạp có một vở kịch mới, chúng ta chỉ là tìm cảm giác mà thôi!”

“Đúng, đúng vậy, Lục sư tỷ, sư tỷ phải tin tưởng chúng ta, làm sao chúng ta có thể làm chuyện bại hoại tông môn như vậy!”

Thanh âm Lục Thanh Vũ rất bình tĩnh: “Như vậy, các vị sư đệ đều đã hiểu rõ rồi nhỉ, nếu như có một ngày để ta phát hiện…”

“Lục sư tỷ cứ yên tâm, tuyệt đối không có khả năng!”

“Ừm!”

Lục Thanh Vũ liếc mắt nhìn một đám người, chỉ vào thiếu niên đang co rụt lại ở phía sau: “Ngươi, đi cùng với ta.”

Thiếu niên này là tân sinh Từ Cảnh, hắn nơm nớp lo sợ đi theo thiếu nữ hắc y đến một nơi yên tĩnh.

Danh tiếng của Lục Thanh Vũ rất nổi tiếng ở Tàng Thư Các, nàng được biết đến như một sư tỷ quyết đoán và có khuôn mặt lạnh lùng, nàng cũng là người của Lục gia, không ai bị mù mà dám đi khıêυ khí©h nàng.

“Lục sư tỷ, ngươi tìm ta là có chuyện gì...?”

Lục Thanh Vũ bĩu môi: “Ngươi cho Vu Đào xem bài đăng à, xem được nhiều hay ít?”

Từ Cảnh hơi sửng sốt nói: “Đó là những cái đang là chủ đề nóng nhất, nàng ấy lướt xem rất lâu, có lẽ là nàng đã đọc hết rồi.”

Cho nên nàng đã nhìn thấy những lời bình luận tục tĩu đó.

Lục Thanh Vũ cau mày nhưng nàng luôn tươi cười khi ở bên cạnh bọn họ...

Từ Cảnh có chút do dự nói tiếp: “Thực ra, ta không nghĩ đồng học Du Đào giống như những gì mà họ nói.”

Lục Thanh Vũ ngước mắt lên: “Ngươi đã nói gì với nàng?”

Từ Cảnh nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Không khí lặng đi, thiếu nữ cụp mắt đọc những bài viết phán xét mình lăng nhăng rồi tắt kính lưu ly trả lại cho hắn.

Du Đào ngước mắt lên, kiên nhẫn giải thích cho hắn lý do của sự hiểu lầm.

Thấy nàng bình tĩnh như vậy, Từ Cảnh do dự hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ngươi… Không cảm thấy tức giận hay buồn bực sao? Sư phụ của ngươi chỉ bởi vì ngươi giống đệ tử quá cố mà mới thu nhận ngươi làm đệ tử đấy.”

Hay đúng như lời đồn đoán ác ý trong bài viết, ngươi là người rất thực dụng, chỉ biết vụ lợi?

Du Đào hơi sửng sốt, chớp mắt: “À, ta nên tức giận và khổ sở sao…”

“Xin lỗi, ta thực sự không hiểu lắm về những điều này.” Nàng gãi đầu, có chút ngượng ngùng.

Trong đêm trắng, hoàng hôn và bình minh gặp nhau, ánh trăng trên sông bị gió đập tan thành từng đợt sóng chìm vào bóng tối.

Nàng nhìn vầng trăng xa xăm, giọng nói tan vào gió: “Ta chỉ đang nghĩ, nếu được gặp lại những người thân đã khuất từ

lâu, dù chỉ là một nét giống thì cũng nên… cảm thấy rất vui có phải không?”

Đôi mắt nàng cong lại: “Ta cũng rất vui khi có thể giúp đỡ người khác.”

Lục Thanh Vũ trở lại tầng bảy “Bạch Dạ” với cuốn sách trong tay thì thấy Chúc Minh Ngọc đang khoanh tay, nhìn chằm chằm vào Du Đào ở đối diện với ánh mắt sắc bén như thể là đang nhìn một phạm nhân.

Du Đào lúng túng nhìn xuống cuốn sách trước mặt, cơ thể bồn chồn đứng ngồi không yên.

Lục Thanh Vũ đặt cuốn sách rồi ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Chúc sư muội thật là trò giỏi hơn thầy.”

Nàng nhìn chằm chằm Du Đào đang xấu hổ không ngừng, Chúc Minh Ngọc đây là đang áp bức người khác.

Chúc Minh Ngọc nghe ra hàm ý của nàng, liếc nhìn nàng một cái sau đó phớt lờ, tiếp tục giám sát việc đọc sách của Du Đào.

“Ta đã lấy được bản sao chép của cuốn sách rồi.”

Thấy Du Đào đang đọc một cuốn sách khác, Lục Thanh Vũ thản nhiên hỏi: “Ngươi đang đọc sách gì vậy? Du sư muội.”