Chương 47

Thân thể Du Đào đột nhiên cứng đờ.

Lần này không thoải mái dựng sách lên như trước, nàng nhéo nhéo trang sách, ấp úng nói: “Chỉ là mấy cuốn sách viết về quan hệ giữa người với người mà thôi…”

Lục Thanh Vũ thấy phản ứng của nàng không đúng cho lắm, lại kết hợp với Chúc Minh Ngọc nhìn nàng như đang giám sát, lập tức nhướng mày.

“Đưa ta xem thử.”

Du Đào không còn cách nào khác đành phải dựng sách lên, để lộ bìa, khi nhấc lên, mặt nàng gần như vùi vào trong sách, tai nàng đỏ bừng.

Lục Thanh Vũ nhìn vào tiêu đề của cuốn sách.

——

Lục Thanh Vũ sững người một lúc rồi cầm lấy vài cuốn sách bên cạnh.



Lu Thanh Vũ: ?

Từ việc huấn luyện linh sủng đến bộ tiến trình này, khoảng thời gian không phải là hơi dài rồi sao?

Lục Thanh Vũ lặng lẽ quay sang nhìn Chúc Minh Ngọc: “Tại sao ngươi lại cho nàng xem cái này?”

Chúc Minh Ngọc bình tĩnh nói: “Bổ sung kiến

thức.”

“Ngươi cứ đọc đi.”

“Được.” Du Đào ngoan ngoãn đáp lại, sau đó đột ngột hắt hơi một cái, xoa xoa cái mũi đỏ bừng, tiếp tục đọc.

Đây là loại kiến

thức gì vậy? Một đường đen xuất hiện trên trán của Lục Thanh Vũ.

Lục Thanh Vũ: 【Nàng ấy mới mười sáu tuổi, ngươi cho nàng học cái này?】

Chúc Minh Ngọc: 【Tra nam không quan tâm đến tuổi tác của ngươi. Bây giờ tra nam có ở khắp mọi nơi, Du Đào rất ngây thơ, ta sợ nàng ấy sẽ bị lừa, không phải sao?】

Chúc Minh Ngọc: 【Không học sớm, đợi đến lúc bị lừa thì đã muộn rồi.】

Lục Thanh Vũ im lặng một lúc: 【... Đúng là thế thật. Nhưng tại sao nhìn ngươi có vẻ rất quen thuộc với mấy thứ này thế?】

Chúc Minh Ngọc: 【Đây gọi là chuyên nghiệp.】

Chúc Minh Ngọc khẽ khịt mũi: 【Nếu ta rộng lượng như sư tỷ đây thì Du Đào có thể đã bị lừa thân lừa tâm xong mới nhớ đến là đã không dạy nàng những điều này rồi.】

Lục Thanh Vũ: 【...】

Lòng hơn thua được khơi dậy, Lục Thanh Vũ cười, đứng dậy đi về phía giá sách.

Một lúc sau, nàng ấy cầm một chồng sách chất thành đống trước mặt Du Đào, sau đó lấy ra một chiếc bảng đen nhỏ, mở thước kẻ ra.

“Du sư muội, ta nghĩ tiến trình của Chúc sư muội cần bổ sung một ít…”

Du Đào: Đồng tử chấn động.

Bằng cách này, dưới sự hướng dẫn của hai người họ vào ngày hôm đó, Du Đào không chỉ học được cách xác định tra nam mà còn học được hàng trăm kỹ thuật đối phó tra nam, cũng như quy trình thiêu hủy của nhân viên lò hỏa táng.

Nàng cảm thấy rằng nếu bây giờ nàng xuống lò thiêu để xin việc, nàng chắc chắn sẽ nhận được giải thưởng công nhân xuất sắc trong một tháng.

Chúc Minh Ngọc vẫn còn vết thương trên người, không thể ở lại lâu, nàng muốn quay lại thay băng, vì vậy ba nữ hài rời Tàng Thư Các vào lúc chạng vạng tối.

Lâm Lâm sư thúc lúc này vẫn đang canh cổng, có lẽ vì buổi tối vắng người nên Thu Triều cũng đi ra, ngồi bên cạnh uống rượu.

Thời tiết ban đêm rất lạnh, Thu Triều chỉ mặc một chiếc áo mùa xuân mỏng manh, trong lúc uống rượu giơ tay lên để lộ cánh tay trắng nõn.

Lâm Lâm liếc nhìn nàng mấy lần, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí khoác áo cho nàng.

Thu Triều kinh ngạc, cười nói: “Sao hôm nay lại ân cần như vậy?”

“Mắt láo liên, tay chân không tự nhiên, đường đột tán tỉnh nhất định đã làm chuyện gì đó có lỗi hoặc là đang muốn làm điều đó, cho nên cảm thấy chột dạ.”

Du Đào khịt mũi, gật đầu, tra nam.

Ánh mắt của hai sư thúc đều nhìn về phía Du Đào ngay lập tức.

Chúc Minh Ngọc và Lục Thanh Vũ nhanh chóng kéo Du Đào ra sau lưng họ, cười ha ha nói: “Cái đó, nàng ấy đang cảm thấy mơ hồ sau khi đọc sách cho nên nói bậy thôi ạ.”

“Không, ta nghĩ nàng nói rất đúng.” Ngày thường trong mắt Lâm Lâm chỉ có sách, hắn là một tên mọt sách, ngay cả người khác cũng không thèm nhìn, làm sao có thể ân cần đến như vậy.

Thu Triều chống tay một bên, uể oải nói: “Nói đi, ngươi đã làm gì?”

Lâm Lâm bị oan nói: “Ta còn chưa làm cái gì cả!”

“Ồ, vậy ngươi muốn làm gì?”

Lâm Lâm: “...”

“E hèm... Căn bản không phải đệ tử bị ngươi lừa gạt, khụ, mà là bọn hắn mê học như vậy cho nên đi vào trong Tàng Thư Các, nhưng ngươi lại đặt quy định không đọc đủ hai trăm cuốn sách thì không thể ra ngoài có phải là hơi nghiêm trọng không?”

Thu Triều cười lạnh: “Ngươi cũng nói rằng ta cho bọn họ vào vì bọn họ luôn miệng nói họ khao khát kiến

thức nên ta mới cho bọn họ đi vào, đáp ứng nhu cầu của họ theo cách này, có chỗ nào là không tốt chứ?”

Lâm Lâm do dự: “Chúng nó chỉ có chút mê chơi, nhưng cũng đều là người trẻ tuổi mà thôi, không cần thiết phải nghiêm khắc đến như vậy đúng không? Theo ta chỉ phạt nhẹ thôi…”

“Nói trọng điểm.”

“Tất cả chúng đều bị nhốt trong Tàng Thư Các, không thể ra ngoài trong vòng mười ngày đến nửa tháng, vậy trong khoảng thời gian này lớp học buổi sáng phải làm sao bây giờ?”

Thu Triều nhướng mày, nàng vậy mà lại không hề nghĩ đến chuyện này.

Chúc Minh Ngọc đứng ở một bên đột nhiên nói: “Lâm Lâm sư thúc, lớp buổi sáng không cần cố định địa điểm, dạy bọn họ trong Tàng Thư Các cũng được mà?”

Lục Thanh Vũ cũng khẽ gật đầu, nhớ lại: “Ta nhớ có một năm tập thể đệ tử bị nhiễm phong hàn, thúc đã dạy bọn họ hai tháng trên kính lưu ly đấy, có đi giảng đường hay không hình như cũng không có liên quan nhỉ?”

Lâm Lâm hơi sửng sốt: “Cái này…”

Thu Triều có ý tứ liếc nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó lại nhìn Du Đào ở phía sau hai người, ánh mắt có chút lười biếng, chợt hiểu ra.

Nàng nhấp một ngụm rượu, nói với Lâm Lâm: “Nếu ngươi thực sự không quen, ta có thể tạo ra ảo ảnh về một giảng đường cho ngươi sử dụng.”