Chương 5: Ông nói bà gà nói vịt

Chúc Minh Ngọc cũng sửng sốt, nàng nhíu mày: “Ngươi mới luyện khí tới tầng thứ tư.”

Hiện tại nàng ta đã Trúc Cơ tầng thứ sáu, có sự chênh lệch về thực lực cho nên nàng cũng không muốn bắt nạt người khác.

Du Đào sửng sốt một chút, nắm chặt nắm tay kiên định nói: “Ta sẽ nỗ lực! Yên tâm đi.”

Dựa trên tiến độ này, thời gian hai mươi ngày nữa, nàng ta chắc hẳn là có thể đạt tới luyện khí tầng thứ năm nhỉ?

Chúc Minh Ngọc: “… Chuyện này không phải chỉ nỗ lực là có thể thành công, thời gian chỉ mất có hai mươi ngày.”

Nàng ta rốt cuộc tự tin đến nhường nào vậy? Thời gian hai mươi ngày là có thể đánh thắng nàng hay sao?

“À…” Du Đào ủ rũ, có chút uể oải cụp mắt xuống, tay cũng thả xuống: “Vậy là ngươi không có thời gian sao?”

Chúc Minh Ngọc: “…”

Này này, tại sao nàng không đồng ý mà làm như nàng đang bắt nạt nàng ta vậy!

“Tại sao Chúc Minh Ngọc lại không đồng ý?”

“Chắc không phải là không dám đấy chứ?”

Nghe thấy tiếng quần chúng vây xem không ngừng xôn xao thảo luận, Chúc Minh Ngọc chỉ có thể hận thính giác của mình sao lại tốt đến như vậy, nàng nhắm mắt nhẫn nại nói: “Được, không thành vấn đề, hai mươi ngày sau thì hai mươi ngày sau.”

“Ngươi nói đi, địa điểm cụ thể chính là ở Thanh Đăng Phong sao?”

Đôi mắt Du Đào sáng lấp lánh: “Đúng vậy!”

“Lần này Du Đào hạ chiến thư, hai mươi ngày sau, kéo dài như vậy, chẳng lẽ là có chiêu thức phòng ngừa gì đó?”

“Ta cảm thấy cũng đúng, bằng không nàng đang luyện khí ở tầng thứ tư làm sao có thể dám khiêu chiến Trúc Cơ tầng thứ sáu đây.”

Chúc Minh Ngọc vốn dĩ cũng không nghĩ xa đến như vậy, thấy quần chúng bàn tán như vậy, nàng lại cúi đầu, vừa lúc thấy đáy mắt vui sướиɠ của Du Đào.

… Nàng ta không phải là đang thật sự chuẩn bị mưu kế gì đấy chứ?

Muốn hung hăng đánh vào mặt nàng ở trước công chúng hay sao?

Hơn nữa tưởng tượng theo hướng như vậy, Thanh Đăng Phong là nơi tọa lạc bên trong Tàng Thư Các, mỗi ngày lượng người qua lại cũng rất nhiều.

Chúc Minh Ngọc cũng trở nên thận trọng hơn, lặng lẽ nhìn nàng: “Ta biết rồi, hai mươi ngày sau hẹn nhau tại Thanh Đăng Phong.”

Du Đào cười cong mắt: “Được, ngày đó gặp nhau!”

Nhìn theo Du Đào vui sướиɠ rời khỏi cửa nhà ăn, thần sắc Chúc Minh Ngọc càng trở nên nghiêm túc hơn.

Mới vừa ăn no xong nàng đang muốn quay về nhà của nàng để ngủ, bây giờ lại không có chút do dự quay người đi đến đấu trường luyện kiếm vào đêm khuya.

Hừ, chút tâm cơ này của ngươi đã bị ta nhìn thấu rồi nhé!

Chúc Minh Ngọc hừ lạnh một tiếng, nắm chặt chuôi kiếm vung kiếm hung hãn, đối mặt với thực lực tuyệt đối, tất cả tính toán đều là hổ giấy mà thôi!

-

Trong căn phòng lạnh lẽo trống trải, thanh trường kiếm treo trên bức tường cạnh cửa sổ.

Du Đào đặt hộp thức ăn lên trên bàn, chống tay lên cằm, ngắm ánh trăng ở bên cửa sổ, khẽ ngâm nga một giai điệu.

Hộp đồ ăn có thể giữ nhiệt giữ tươi, cho nên nàng không cần lo lắng đồ ăn bị ôi thiu, ngày mai lại lấy vẫn giống với món ăn vừa mới làm xong.

Khẳng định mèo con sẽ rất thích nó!

Còn có Chúc Minh Ngọc…

Nàng lắc lắc chân, đối với chuyến đi đến Tàng Thư Các sau hai mươi ngày nữa nàng vô cùng mong chờ.

Đợi đã, Du Đào bỗng nhiên nhận ra được điều gì đó.

Hai mươi ngày sau nàng chỉ có thể tích góp đủ 50 tích phân, nếu như Chúc Minh Ngọc không có 50 tích phân thì làm sao bây giờ, không phải là không thể đi cùng nàng hay sao?Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel

Hơn nữa chuyện này cũng là do nàng mở lời mời nàng ấy, nàng nên là người chi trả tích phân để mua phiếu chứ!

Nghĩ như vậy, Du Đào bỗng nhiên trở nên lo lắng hơn.

Cho nên, nàng cần phải kiếm đủ một trăm tích phân trong hai mươi ngày.

Du Đào nhanh chóng lấy lưu ly kính ra kiểm tra các nhiệm vụ của môn phái, đây là biện pháp duy nhất có thể kiếm được tích phân ở thời điểm hiện tại.

Nàng lướt nhanh qua các trang, không có nhiều nhiệm vụ của môn phái mà nàng có thể nhận làm khi đang ở kỳ luyện khí, phần lớn đều là chuyển đồ, nhiệm vụ tìm hái dược hái thuốc, một lần kiếm được một đến hai tích phân.

Lúc trước nàng cảm thấy những nhiệm vụ này quá phí thời gian, ảnh hưởng đến thời gian tu luyện của nàng cho nên nàng không bao giờ tiếp nhận chúng.

Thời gian chậm rãi qua đi, sau khi đã tính toán ổn thỏa nên phân bổ thời gian làm nhiệm vụ như thế nào, lúc này Du Đào mới yên tâm tắt trang nhiệm vụ của môn phái đi.

Khi rời khỏi, nàng đột nhiên nhìn thấy tiêu đề của một bài đăng trên diễn đàn của tông môn, ánh mắt nàng ngừng lại.

[Vào ngày 28 tháng 3, trận chiến tỷ thí giữa hai người sẽ diễn ra tại Thanh Đăng Phong ( nóng) (800+)]

Du Đào:… Hả?

Vào ngày 28 tháng 3, Du Đào sững người một lúc, đếm lại thời gian, đây không phải là ngày nàng hẹn Chúc Minh Ngọc đi Tàng Thư Các đó sao?

Ngày đó cũng có người giao hẹn quyết đấu hay sao?

Nàng nhấp vào, xem qua nội dung bên trong bài đăng.

Quả nhiên là các đệ tử đều đang bàn luận sôi nổi về chuyện này bên trong bài đăng.

Chủ nhân của nội dung bài đăng này đã được ẩn tên họ, tên của hai bên lần lượt được gọi là “Tân sinh Giáp” cùng “Tân sinh Ất”.

Nội dung chính của bài đăng chính là:

Trước mặt các đệ tử trong môn phái, “Tân sinh Ất” đã chủ động thách đấu với “Tân sinh giáp” có tu vi cao hơn mình một tầng, hai người đã ước định ở Thanh Đăng Phong, thời gian là ngày 28 tháng 3.

【Thật tò mò không biết đó là ai, chủ bài đăng hãy nói cho chúng ta biết đi.】

【Ai lại ngạo mạn tự đại đến như vậy chứ.】

【A a a có người báo tin là hai mươi ngày sau, ai đó hãy kéo nữ nhân độc ác này xuống! Nghiêm hình khảo vấn đi!】

【Hình như ta biết đó là ai rồi…】

Du Đào không có hứng thú với việc người khác hẹn ước quyết đấu và cũng không hiếu kỳ đó là ai cho nên nàng chỉ nhìn qua loa rồi đóng lại mà không tiếp tục kéo xuống.

Nàng chau mày suy nghĩ có nên bảo Chúc Minh Ngọc đi sớm hơn vào hôm ngày đó để tránh trận quyết đấu này hay không.

Nếu có quá nhiều người tập trung ở đó thì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng đọc sách nhỉ? Sẽ còn đáng lo hơn nếu nó trở nên ồn ào, hay là bọn họ đổi sang một ngày khác đây?Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel

Đây là lần đầu tiên Du Đào rủ ai đó đi chơi, nàng không muốn trong lần đầu tiên đi chơi lại khiến cho người đó cảm thấy khó chịu, nói không chừng có thể vì điều đó mà họ không còn là bạn bè nữa.