Chương 6: Bí mật nhỏ của Du Đào

Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi về việc này, bên trong kính lưu ly một bài đăng mới nhất hiện lên trên đầu trang lập tức hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Nhìn hai chữ “Úc Ly” trên bài đăng, Du Đào ngơ ngác nhìn nó một hồi lâu rồi nhấp vào xem không chút do dự.

【 Ta nghe nói, Úc Ly sư huynh đã trở lại!】

【 Thật vậy sao? Không phải huynh ấy đã rời khỏi tông môn rồi sao?】

【Ngày hôm qua ta đã nhìn thấy hắn ở Vân Cảnh Phong, mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, a a a, nhưng hắn thật sự rất đẹp.】

【Có câu nói nói như thế này, mạch thượng nhân như ngọc công tử thế vô song đúng không, chính là cái cảm giác đó, quá đúng!】

【Hình như lần này huynh ấy đi đến Mạc Hà hàng phục con hắc giao ngàn năm để dẹp yên lũ lụt?】

【Đúng vậy, vốn dĩ trưởng lão trong tông môn dự tính thời hạn cần ít nhất là nửa năm, nhưng huynh ấy chỉ dùng hai tháng rưỡi liền xử lý xong sự tình cho nên bây giờ đã quay trở lại, cũng không biết huynh ấy đã giải quyết nó như thế nào, quá lợi hại, không hổ danh là Úc Ly sư huynh.】

Thảo luận đều là những lời khen ngợi hắn, Du Đào chậm rãi kéo xuống bên dưới, nhìn nhìn, môi nàng cũng vô thức nở một nụ cười nhàn nhạt, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.

Nàng nâng mặt, hai mắt cười cong cả lên.

Hắn rất lợi hại nha, bất kể là trước đây hay là hiện tại cũng đều rất lợi hại.

Nàng biết Úc Ly, nhưng cũng chỉ là đơn phương mà thôi.

Úc Ly, là tiểu sư huynh của nàng.

Mặc dù có mối quan hệ cùng môn phái nhưng hai người vẫn chưa từng chính thức gặp mặt, khi nàng vừa mới gia nhập môn phái, Úc Ly đang có việc ở bên ngoài tông môn.

Còn việc nàng gặp mặt hắn như thế nào, thực ra đó chính là hai năm trước khi người dân Hải Thành đã gặp phải kiếp nạn hải yêu, nàng là một trong hàng trăm người bị mắc kẹt, cũng may là Úc Ly đến kịp thời để cứu bọn họ, một người một kiếm liền quét sạch hải yêu tác loạn.

Kể từ đó, Du Đào đã thầm ghi nhớ trong lòng.

Cũng là từ khi đó, nàng cũng muốn học kiếm thuật, muốn trở thành một kiếm tu lợi hại, dốc sức khổ luyện, sau hai năm rốt cuộc nàng cũng có thể tiến vào Vô Thường Tông.

Vốn dĩ nàng chỉ muốn nối gót hắn, có thể trở thành một thành viên của Vô Thường Tông thôi cũng đã khiến cho nàng cảm thấy rất mãn nguyện, không nghĩ tới nàng lại may mắn đến như vậy, vậy mà lại được Huyền Vũ Tử mấy trăm năm không thu nhận một đồ đệ nào nhận làm đệ tử, sau đó hợp tình hợp lý trở thành sư muội của hắn.

Nghĩ đến chuyện đó, nàng cảm thấy mọi thứ dường như có chút hư ảo không chân thật, quá mức tốt đẹp.

Thời gian thấm thoát, đêm đã khuya, gió đêm mùa xuân thổi tóc mượt bên tai, mang theo một chút mát lạnh.

Ánh trăng tùy ý soi sáng cả căn phòng trống rỗng, thắp sáng toàn bộ căn phòng, lại vừa vặn dừng lại ngay trước bàn làm việc của nàng.

Mãi cho đến khi lướt tới cuối cùng bài đăng, Du Đào mới tắt lưu ly kính đi, đặt nó trở lại trên bàn.

Trở về hiện thực, nhìn thấy bóng người dưới ánh trăng trước mặt, nàng hơi sửng sốt.

Du Đào ngẩng đầu lên trong ánh sáng lờ mờ của ánh trăng, thoáng nhìn thấy mặt trăng chỉ cách nhau qua một ô cửa sổ mỏng.

Treo ở trên bầu trời cao, cao ngạo xa cách, duỗi tay cũng không thể chạm vào.

Kỳ thật, hắn không chỉ là ân nhân cứu mạng của nàng khi nàng bị chìm sâu vào ảo mộng hải yêu.

Không chỉ là tiểu sư huynh nàng chưa từng gặp mặt kể từ khi gia nhập môn phái của Huyền Vũ Tử.

Mà còn là điều thầm kín nhất mà nàng đã giấu sâu trong tận đáy lòng suốt hai năm qua.

Đúng vậy, nàng yêu thầm Úc Ly.

Tuy nhiên, Du Đào nhận thức tương đối rõ ràng về bản thân nàng, nàng cái gì cũng không biết, phương diện nào cũng kém cỏi, người như hắn làm sao có thể thích nàng được cơ chứ?

Du Đào cảm thấy có một từ rất thích hợp để hình dung hai người bọn họ và nó cũng rất chính xác.

Đó chính là, khác nhau một trời một vực.

Cho nên, từ trước đến nay nàng cũng không quá mong đợi việc được tiếp xúc với Úc Ly, càng đừng nói đến bày tỏ tâm ý của nàng đối với hắn, nàng chỉ muốn lặng lẽ dõi theo hắn từ xa, như vậy nàng cũng cảm thấy rất mãn nguyện rồi.

-

Giáo tập đường là nơi tân sinh trong tông môn nghe giảng vào buổi sáng, tại đây sư thúc sẽ phụ trách dạy dỗ tân sinh học tập các phương diện kiến thức, lĩnh ngộ văn hóa của tu chân giới, nâng cao tu dưỡng văn hóa cùng với dạy dỗ lễ nghi cho tân sinh.

Tu chân giới coi trọng thực lực, mỗi người đều chú trọng vào việc tu luyện từ nhỏ cho nên có một số người tương đối… Ừm, kỳ quái.

Tỷ như, hai năm trước có một vị trưởng lão trong tông môn bỏ ra mấy chục năm viết ra một cuốn kiếm pháp, vốn dĩ là muốn truyền dạy cho thiên hạ vì mục đích từ thiện, nhưng kết quả là khi lấy được, mở ra trang thứ nhất: Nếu muốn luyện công pháp này, trước tiên ngươi phải tự thiến.

Mọi người kinh ngạc há hốc mồm.

Tin đồn: Để ngăn chặn những đệ tử này muốn thử, Tiên Minh đã làm chim tiên hai trăm năm tu vi đi làm nhiệm vụ mệt đến hôn mê.

Sau đó hỏi ra mới biết trưởng lão cho rằng ý tứ của những lời này có nghĩa là: Muốn luyện công pháp này, trước hết phải nhốt mình ở trong phòng.

Lại tỷ như hai năm trước có một vị sư thúc trong tông môn ăn sinh nhật chúc thọ của tổ sư Tô gia nọ, dưới sự chú ý của mọi người, ông ấy mở ra lời chúc mừng đầu tiên: Sống lâu trăm tuổi.

Lời chúc thứ hai: Mỉm cười nơi chín suối.

Theo như những người chứng kiến kể lại, ngày hôm đó vẻ mặt của tổ sư chín mươi chín tuổi Tô gia rực rỡ đến mức có thể dùng làm bảng màu để sơn.

Ngay cả những sư thúc cùng trưởng lão đều phạm phải những vấn đề như vậy chứ đừng nói đến đám tân sinh mới nhập tông môn.

Cho nên, Vô Thường Tông buộc tân sinh đi học cũng không vì lý do gì khác ngoài việc để khi bọn họ ra bên ngoài không làm mất mặt tông môn là được.