Chương 7: Tiểu sư huynh Úc Ly

Lâm Lâm sư thúc một tay gõ thước đứng ở cửa, vẻ mặt buồn phiền nhìn một hàng dài đệ tử tới muộn.

Từ khi hắn dạy học được một tháng tới nay, mỗi ngày đúng giờ tới nghe giảng cũng chỉ có vài người, còn lại hoặc là chậm chân hoặc là trễ giờ.

Trong số đó, hắn thích nhất chính là Du Đào, mỗi ngày đều đến lớp rất đúng giờ, khi những đệ tử khác nghe giảng một lát liền ngủ thϊếp đi, nàng lại nghe giảng bài vô cùng nghiêm túc, trong lúc nghe giảng nàng luôn ngồi thẳng tắp lắng nghe giảng bài, khiến cho hắn cảm giác vô cùng có thành tựu.

Lâm Lâm híp mắt lại toát vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, ngữ khí lạnh băng nói: “Nhìn đám lười biếng các ngươi đi, các ngươi ngày nào cũng đến muộn, sao không biết học hỏi Du Đào, nhìn nàng chăm chỉ học hành như thế nào, một tháng này mỗi ngày trước khi mặt trời lên, nàng đều đã có mặt ở đây đọc…”

Du Đào đứng trong hàng dài đến trễ yên lặng giơ lên tay: “Lâm Lâm sư thúc, ta ở đây.”

Lâm Lâm: “…”

Sao hôm nay tiểu tử ngươi cũng đến muộn thế!!!

Bởi vì tối hôm qua trong lòng có tâm sự, ngủ quá muộn cho nên Du Đào mới chợp mắt một chút, buổi sáng đã trôi qua trong chớp mắt, nàng vội vội vàng vàng chạy tới nhưng vẫn đến muộn.

“Xem ra hôm nay ta không thể không trừng phạt các ngươi.”

Lâm Lâm tàn nhẫn nói, lấy thước đánh lòng bàn tay của từng đệ tử. Cây thước này được chế thành hàn trúc ngàn năm, nếu bị đánh hai lần thì ít nhiều cũng sẽ đau từ ba đến năm ngày.

Các đệ tử nhìn đến trận phạt này, biết là họ không thể trốn thoát, tức khắc liền kêu rên lên.

Lâm Lâm sư thúc là người dễ nói chuyện nhất, ngày thường tính tình cũng không hà khắc cho nên bọn họ mới dám không kiêng nể gì mà đến trễ, cũng không biết hôm nay bị làm sao, bỗng nhiên lại chặn bọn họ lại răn dạy một hồi.

Đệ tử bị đánh xong phủi phủi bàn tay, nước mắt giàn dụa đi vào bên trong giảng đường.

Khi đến lượt của Du Đào, thấy nàng ngoan ngoãn vươn tay, Lâm Lâm cầm thước do dự một lúc cũng không đánh xuống.

Ngày thường Du Đào cư xử rất tốt, đây lại là lần đầu tiên nàng đến trễ, nói không chừng là có việc bận gì đó.

Trong lòng của hắn cũng không muốn phạt bọn họ, nhưng cố tình nàng lại trễ vào ngày hôm nay, hơn nữa hắn phải đối xử bình đẳng với tất cả các đệ tử.

Chần chờ khoảng hai giây, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nam lạnh lùng bình đạm.

“Lâm Lâm sư thúc.”

Lâm Lâm nghe được giọng nói liền xoay người lại, như mong đợi nhìn thấy một bóng người màu trắng, hắn cười cười mở lời chào đón: “Ngươi đã đến rồi, Úc Ly sư điệt.”

Nghe thấy cái tên này, hô hấp của Du Đào bỗng nhiên ngưng trệ.

Nàng không không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn qua bên đó, đạo bóng dáng xuất hiện ở phía sau Lâm Lâm, quả nhiên là hắn.

Mặt mày thiếu niên thanh lãnh, đôi mắt màu vàng nhạt phảng phất giống như bị ngăn bởi một tầng sương mù, đạm mạc lại xa cách, cùng với khí chất quanh thân như ngăn cách thế tục. Thân như tùng tuyết, ôn nhuận như ngọc.

Vóc dáng so hai năm trước dường như còn cao hơn một ít, vẻ mặt cũng lạnh lùng hơn trước.

Úc Ly nhìn thấy Lâm Lâm cầm cây thước trong tay: “Lâm Lâm sư thúc, người đang làm cái gì vậy?”

Lâm Lâm xấu hổ cười ngượng nghịu giải thích: “Cái này là do mỗi ngày đều có học viên đến trễ, thật sự ngày càng quá quắt, vì vậy ta chỉ có thể trừng phạt bọn chúng mà thôi.”

Du Đào đột nhiên cảm thấy xấu hổ rũ đầu xuống, giả chết.

Nếu có thể, nàng cũng không muốn bị Úc Ly biết trong tình huống như thế này.

Nàng cầu nguyện Úc Ly ngàn vạn lần không nhìn thấy nàng.

Cũng không biết có phải hắn nghe thấy tiếng lòng của nàng hay không, thiếu niên thật sự không nhìn đến chỗ của nàng, chỉ nhàn nhạt nhìn Lâm Lâm sư thúc nói: “Sư thúc, dùng cách xử phạt về thể xác cũng không nên, chỉ có phản tác dụng mà thôi.”

Có Úc Ly ở đây quan sát, trừng phạt như thế này cũng không thể tiếp tục nữa, Lâm Lâm phất tay cho phép những đệ tử còn lại đều tiến vào giảng đường.

Du Đào cúi đầu xuống vội vàng đi sượt qua bên người của thiếu niên, tay áo hơi khẽ bay trong gió.

Lâm Lâm thu cây thước lại, chờ mong nhìn hắn: “Sư điệt nói như vậy, chắc hẳn là có phương pháp gì khác để dạy dỗ đám nhóc này tốt hơn đúng không?”

Ánh mặt trời mọc xuyên qua kẽ hở trên mái hiên, hằn lên mặt đất hai cái bóng thật dài chồng lên nhau rồi tách ra.

Úc Ly chậm rãi thu hồi ánh mắt, lúc này mới nhìn về phía Lâm Lâm, không nhanh không chậm nói: “Không có.”

Lâm Lâm: “…”

Không thì phải nói cho ta biết trước một tiếng chứ!

***

Ngồi trở lại vào giảng đường Du Đào còn chưa thể bình tĩnh lại được, hôm qua nàng mới nhìn thấy bài đăng có người nói hắn quay trở lại tông môn, không nghĩ tới sáng sớm hôm nay liền có thể nhìn thấy hắn ở chỗ này.

Giảng đường chỉ có tân sinh mới có thể tới, hắn tới nơi này để làm cái gì đây?

Lâm Lâm sư thúc nhanh chóng nói cho nàng đáp án: “Đây là Úc Ly sư huynh của các ngươi, các ngươi đều biết hắn nhỉ?”

“Đương nhiên là biết ạ!”

“Ai mà lại không biết điều này cơ chứ, đó chính là Úc Ly sư huynh đấy ạ.”

Lâm Lâm khẽ hừ nhẹ: “Hôm nay hắn tới để giảng bài cho các ngươi, tập trung nghe giảng cho ta! Không được ngủ!”

Những đệ tử ở phía dưới trong phút chốc an tĩnh lại, giây tiếp theo bầu không khí kích động như muốn nổ tung.

“Lâm Lâm sư thúc, sao sư thúc lại không nói sớm chứ!”

“Nếu biết vào ngày hôm qua, sáng sớm hôm nay ta đã canh giữ ở nơi này rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy, Lâm Lâm sư thúc, ngươi quá coi thường chúng ta rồi, đừng nói ngủ, ta sẽ trực tiếp ngất ngay tại chỗ đấy.”

Tân sinh đại khái đều là như thế này, sức sống và năng lượng lúc nào cũng vô tận dùng không hết…

Lâm Lâm gõ bàn: “Nghỉ ngơi một chút đi, khi nghe giảng bài phải tỉnh táo một chút, sau bài giảng ta sẽ đặt câu hỏi cho từng người một.”