Chương 52

Chỉ là bệnh phong hàn điển hình. Tống lão nhân phân biệt rõ ràng xong, đóng gói thuốc theo triệu chứng đưa tới: “Thuốc sắc, uống xong để bệnh nhân nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bị cảm nữa.”

Nhận thuốc xong lại không thấy thiếu niên rời đi, Tống lão nhân kinh ngạc: “Úc sư điệt, còn có chuyện gì sao?”

Bên trong y quán tràn ngập hương dược liệu làm cho lòng người cảm thấy an tâm.

Thiếu niên dừng lại một chút: “Tống lão nhân, nàng bị đau do quỳ thủy đến, làm thế nào để điều trị và giảm bớt đau đớn thế?”

Lời vừa nói ra, một đệ tử vừa mới bước vào phòng để gặp y tu ngay lập tức dừng hô hấp.

A, a? ? ?

Úc Ly sư huynh vừa mới nói gì đó? ?

Tống lão nhân cũng sửng sốt, nhìn Úc Ly từ trên xuống dưới, trong mắt khó có thể che giấu kinh ngạc.

Ông theo dõi các đệ tử của Huyền Vũ Tử lớn lên, cũng từng thảo luận với HUyền Vũ Tử ai là người đầu tiên lập gia đình trong số các đệ tử này và người đầu tiên bị hai người loại trừ là Úc Ly.

Ngoài việc suốt ngày luyện công thì chính là luyện kiếm, nếu không nữa thì ra ngoài trừ yêu, hắn cũng chỉ nói chuyện với họ một vài câu mà thôi, không quan tâm đến người khác.

Những đệ tử khác nhiều nhất là không có hứng thú với nữ tu, còn hắn thì không có hứng thú gì với con người.

Nhưng dù sao y đức cũng được đặt ở đây, ông hỏi rất chuyên nghiệp: “Tuổi của người bệnh là?”

“Mười sáu.”

“Đau có nghiêm trọng không? Nếu đau nhẹ thì đó chỉ là chuyện bình thường, đừng lo lắng quá.”

Thiếu niên dừng lại một chút, nhìn xuống cổ tay của mình, nói: “Chuyện rất nghiêm trọng ạ.”

Tống lão nhân vuốt râu : “Cũng có thể có liên quan đến mấy ngày trước bị cảm, bình thường thể chất nàng như thế nào, thể chất hàn hay sao?”

Thiếu niên khẽ cau mày: “Làm sao có thể coi là thể chất hàn?”

Nam tử dược vừa bưng thuốc tới, vừa thuận miệng trả lời: “Nói đơn giản chính là hàn khí trong cơ thể rất nặng, ngày thường tay thường cảm thấy lạnh lẽo, mãi không ấm áp.”

Tống lão nhân gật đầu: “Ngươi học rất tốt.”

Thiếu niên im lặng một lúc: “... Ta vẫn chưa nắm tay nàng ấy. Có cách nào khác để nhận biết hay không?”

Tống lão nhân:?

Đệ tử trong sảnh: ?

Tại sao câu này nghe ra có hơi chút vi diệu nhỉ.

Hầu như trong nháy mắt, sắc mặt mấy người có mặt đều không bình tĩnh, có mấy đệ tử trong nội đường đã lén lút rút kính lưu ly ra, nhanh chóng bấm ngón tay, hiển nhiên là rất hưng phấn.

Chỉ có Hoa Liên tỏ vẻ thờ ơ: Ồ, đáng lắm.

Cho ngươi một cơ hội ngươi cũng không tận dụng.

Hắn thật sự rất muốn tác hợp cho hai người bọn họ nhưng người này sống chết không chịu thừa nhậ, đúng là cái đồ chẳng được gì ngoài cứng miệng.

-

Du Đào ngủ rất chập chờn, bởi vì nàng phát sốt mà mơ mơ hồ hồ, bụng vẫn mãi đau âm ỷ, đau đến ý thức mơ hồ.

Toàn thân lạnh như băng giống như rơi vào hố băng, không có một chút hơi ấm nào cả.

Nàng cũng có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, có một bóng người vừa nói vừa cười rôm rả cùng nàng ngắm hoàng hôn.

Hình ảnh đột ngột thay đổi, mặt trời lặn xuống biển thăm thẳm, bóng người biến mất, xung quanh trống trải, sóng cuộn điên cuồng như muốn nhấn chìm nàng.

Đôi mắt nữ hài lóe lên ánh pha lê, nàng khẽ thì thầm.

“... Nương.”

Úc Ly vừa mới trở về nghe được, hắn dừng lại một chút, rốt cuộc hắn cũng hiểu được tại sao tối nay nàng lại khác thường ngày đến thế.

Ngồi bên giường, thiếu niên ngập ngừng đưa tay gạt đi giọt nước mắt, ống tay áo quá ngắn vô tình để lộ nửa cổ tay bị cắn đầy vết răng.

Trong lúc bàng hoàng, Du Đào cảm thấy mình đang được nâng lên, cho uống một thứ chất lỏng ấm nóng nào đó, đắng đến nỗi nàng cau mày, từ chối uống ngay tại chỗ.

“Uống hết.”

Giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc, Du Đào sững sờ mở mắt ra, nhìn thấy thiếu niên đang ở gần trong gang tấc.

… Tiểu sư huynh?

Nàng giật mình, ngoan ngoãn uống thuốc không hỏi thêm câu nào, trong lòng bỗng thấy chua xót.

Ký ức trong nàng vẫn là cảnh nàng bất ngờ gặp hắn trên đỉnh núi rồi chìm vào giấc ngủ sau khi được đưa về.

Nàng bị chóng mặt, Du Đào cảm thấy chắc hẳn nàng đã bị nhiễm phong hàn.

Nàng không biết mình đang uống thứ thuốc gì, nó rất đắng, nhưng tiểu sư huynh sẽ không bao giờ làm hại nàng.

Nàng mơ màng nói: “Tiểu sư huynh, ta buồn ngủ quá.”

Thiếu niên bên cạnh bình tĩnh nói.

“Ừm, ngủ đi.”

Ý thức của nữ hài chỉ tỉnh táo trong chốc lát rồi lại chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ một cách ốm yếu.

Cả người như bị lạnh, càng cuộn chặt hơn.

Thuốc này chỉ có tác dụng trị phong hàn, không thể chữa đau đớn do quỳ thủy đến, chỉ có thể dùng phương pháp khác để giảm đau.

Úc Ly nghĩ đến lời Tống lão nhân nói, chần chờ một chút, đưa tay ra, xuyên qua một tầng chăn bông, do dự che lại bụng dưới của thiếu nữ, truyền linh lực.

Chiếc giường lạnh lẽo đã lâu bỗng trở nên ấm áp hơn, hơi nóng ấm áp sưởi ấm cơ thể nàng, đôi lông mày đang cau lại của Du Đào cuối cùng cũng giãn ra, cơ thể không còn cứng đờ nữa, nàng đã thả lỏng hơn một chút.

“Ưʍ...thật ấm áp.”

Đã có hiệu quả.

Nghĩ lại vừa rồi, Du Đào không hài lòng với hơi nóng trên mặt chăn, đột nhiên từ trong chăn duỗi ra hai cánh tay kéo tay hắn vào trong chăn, ôm chặt lấy hắn.

Thiếu niên: ? !

Trong đôi mắt vàng nhạt hiện lên một tia kinh ngạc, vành tai lập tức nóng lên, hắn theo bản năng muốn rút tay ra nhưng lại bị ôm chặt đến mức căn bản không rút ra được.

Thật nóng ấm, nàng thở dài mãn nguyện, dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lớp vải của cánh tay đang ôm và ngân nga.

“Mèo con, ngươi thật ấm áp, ha ha, nếu ngươi trở thành mèo của ta thì ngươi cũng không nên chạy trốn. Làm ấm giường là nhiệm vụ cơ bản nhất. Đừng chạy trốn, để tỷ tỷ ôm ngươi một cái... Ưm…”

Úc Ly: “...”