Chương 51

Bụng dưới đau âm ỷ không giống bình thường, có thể là do nhiễm lạnh nên còn đau hơn bình thường rất nhiều, giống như bị kiếm đâm vậy.

Du Đào cúi đầu, trông có vẻ xấu hổ. Nàng muốn nói điều gì đó nhưng nàng không biết nên nói như thế nào về trong tình huống này, đặc biệt là trước mặt tiểu sư huynh.

“Ưm…”

Cơn đau lại bắt đầu, Du Đào không khỏi lại ngồi xổm xuống, ôm chặt bụng, vẻ mặt đau khổ.

“... Thực sự không sao đâu, tiểu sư huynh, đừng lo lắng, một lát nữa ta sẽ ổn thôi.”

“...”

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài.

Cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, cả người bị ôm ngang, chuông ngọc khẽ vang lên, Du Đào giật mình, theo bản năng vòng qua cổ hắn để tránh ngã xuống.

Nhìn đường quai hàm thanh lãnh của thiếu niên, lúc này nàng mới phản ứng lại, sửng sốt: “Tiểu sư huynh?”

Khuôn mặt đỏ bừng của cô càng đỏ hơn vì bất ngờ bị sốc, nóng bừng như thể là muốn luộc chín nàng vậy, nàng lắp bắp nói: “Ta, ta thật sự không sao, không bị thương, ta có thể tự đi được.”

Nàng cảm thấy mình nhất định là bị sốt đến mơ hồ rồi, nếu không thì tại sao lại mơ thấy tiểu sư huynh ôm nàng lên chứ.

“Sư muội cũng thích bùn núi?”

Du Đào sửng sốt, đột nhiên nhớ tới ngày đó ở vùng tuyết rơi, nàng cậy mạnh làm bản thân thiếu chút nữa ngã vào trong đống tuyết, hắn cũng nói giống như vậy.

Nàng ngừng nói.

Thật ra, nàng cũng cảm thấy ở tình huống hiện tại của mình, tự bản thân nàng quay trở về cũng rất khó.

Du Đào vùi đầu vào lòng hắn, giọng như muỗi kêu: “Ta xin lỗi, tiểu sư huynh, ta lại gây thêm rắc rối cho huynh rồi.”

Nàng rất nhẹ, giống như một con thỏ con nằm trong lòng lặng yên, hơi thở có chút nóng phả vào một bên cổ làm cho một mảnh da nhỏ cũng cảm thấy có chút nóng.

Thiếu niên ậm ừ lạnh lùng, khẽ quay đầu để che đi vành tai ửng đỏ.

Đi mãi đi mãi, nàng đột nhiên phát hiện đây là đường xuống núi, không phải đường đi trúc đình Hoài Thủy, Du Đào hỏi: “Tiểu sư huynh, chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Y quán.”

Du Đào dừng lại một chút: “A, à?”

Úc Ly cau mày: “Đau đến mức không đi được, không đến y quán thì đến nơi nào?”

Du Đào: “...”

Ngày hôm qua hắn còn nói rằng nếu nàng bị bệnh thì có thể nhờ hắn đưa nàng đến y quán, kết quả hôm nay đã đi rồi.

Thực sự không còn cách nào khác, mắt thấy sắp phải xuống núi, Du Đào thực sự không muốn đến y quán trong tình trạng như vậy để tự làm xấu mặt mình. Nàng chỉ có thể nói ngắt quãng bên tai hắn, giọng nói rất nhỏ.

“Tiểu sư huynh, thật ra ta chỉ là…”

Thiếu niên nghe đến đây liền sững người: “...”

Du Đào cũng cảm thấy xấu hổ, lỗ tai đỏ bừng, vùi đầu vào trong lòng hắn. Nàng giả chết trong vòng tay của hắn, không muốn đối mặt với hiện thực.

Úc Ly im lặng hai giây, bình tĩnh quay người lại, giọng đều đều nói: “Đó chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường, lần sau cứ nói thẳng là được.”

Du Đào chán nản nghĩ, lần này nàng mất mặt coi như xong rồi, đừng nói đến có lần sau.

May mắn thay, hắn không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào, nếu không Du Đào thực sự muốn tìm một cái khe trên mặt đất để chui vào.

Trở về trúc đình Hoài Thuỷ, Du Đào thay quần áo, run rẩy nằm trên giường, cuộn tròn trong chăn.

Vì sinh bệnh cho nên đầu nàng hôn mê trầm sâu, chẳng mấy chốc nàng chìm vào giấc ngủ sâu.

Úc Ly đợi ngoài cửa hồi lâu vẫn không yên tâm.

Mở cửa ra thấy nàng đã ngủ rồi nhưng nàng không ổn lắm, cả người cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, hình như đau lắm, cắn chặt môi.

-

Trời đã tối, y quán bên trong Vô Thường Tông đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Giai đoạn giao hai mùa xuân hạ là thời điểm tỷ lệ mắc các bệnh phong hàn tăng cao.

Chim trong sân ríu rít hót líu lo trên cành tầm xuân, Hoa Liên bắt mạch bốc thuốc với vẻ mặt ủ rũ, ngáp một cái sau khi tiễn một đệ tử đi.

Hắn nghiêng đầu nhìn đám đệ tử đứng trong sân, ít nhất có mấy chục người, Hoa Liên nhàn nhạt thở dài, xem ra đêm nay sẽ không ngủ được.

Chỉ là trêu chọc chút thôi mà cuối cùng hắn lại bị Tống lão nhân bắt làm không công, một chút chính là cả một ngày, ngày mai chắc chắn hắn cũng trốn không thoát.

“Vất vả rồi Hoa sư điệt, đợi lát nữa ngươi đi uống nước với sư thúc đi.”

Những người bệnh cần khám gấp rốt cuộc cũng xem xong, Tống lão nhân rửa tay đi ra đại sảnh ngồi xuống, chỉ định một số đệ tử của mình đến giúp hắn xem bệnh, điều đó đã giảm bớt rất nhiều công việc cho Hoa Liên.

Hoa Liên giật giật khóe miệng, lấy ra câu danh ngôn nổi tiếng của mình: “Không vất vả, mệnh khổ thôi.”

Y quán này của Tống lão nhân thường có một vài đệ tử, nhưng hắn nghe nói gần đây nới nào đó đã xảy ra chuyện nên có nhiều người bị thương, những đệ tử này đều đi hết nên Tống lão nhân chỉ còn lại một mình ở y quán bên trong tông.

Hoa Liên đang ngoái đầu nhìn lại thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng trước mặt mình.

Thiếu niên áo trắng khẽ cau mày, lạnh lùng, đệ tử ở phía sau đều đưa ánh mắt nhìn về phía hắn.

Hoa Liên kinh ngạc làm sao hắn lại tới đây, suy nghĩ một chút, hừ một tiếng: “Ngươi còn có chút lương tâm đấy, cũng biết đường mà tới gặp ta.”

Lời này vừa dứt, thiếu niên liền trừng mắt nhìn. Thiếu niên nhìn chằm chằm giấy phép y tu trên bàn hai giây, hắn không chút do dự quay người, đi đến trước mặt Tống lão nhân.

Hoa Liên: ?

Tống lão nhân ngẩng đầu nhìn hắn: “Úc sư điệt hình như không phải bị bệnh, có phải là vì người khác tới đây đúng không?”

“Đúng vậy, mấy ngày trước nàng bị cảm lạnh ở vùng tuyết, ngâm mình trong suối nước nóng hai ngày đã hết lạnh rồi, khi trở về lại bị cảm. Bây giờ nàng ấy đã ngủ thϊếp đi, còn bị sốt nặng nữa.”

Hoa Liên hiểu ra, hóa ra là do tiểu sư muội sinh bệnh.