Chương 50

Đôi mắt nữ hài trong bóng tối phủ đầy sương mù, đồng tử chùng xuống, sau khi phát hiện ra hắn, nàng nắm chặt cánh tay hắn, thanh âm run run.

“Ly Ly, ta rất sợ hãi.”

“...”

Úc Ly vốn định rời đi nhưng không hiểu sao lại ở lại.

Du Đào đột nhiên nghe thấy một tiếng meo, cảm thấy bàn chân mềm mại của mèo con đang ấn vào cánh tay của nàng.

“Mèo con? Sao ngươi lại ở đây?”

Mèo con sững sờ một lúc, như thể vừa mới nhận ra điều gì đó, nó lập tức thu móng mèo lại quay đầu đi.

Nếu chỉ vô tình va chạm thì không sao nhưng hành vi này quá rõ ràng, có vẻ như là nó đang chộp dạ, Du Đào nghĩ: “Ngươi đang lo lắng cho ta phải không?”

Mèo con cũng không kêu hay phản ứng lại.

Du Đào đã ở bên nó nhiều ngày như vậy nên nàng phần nào hiểu được bản tính kiêu ngạo của con mèo, cười nói: “Không sao, ta chỉ nhớ lại một số chuyện trong quá khứ, mọi chuyện cũng qua rồi.”

“Thật xin lỗi, mấy ngày nay ta có việc khác, không thể đi Xuân Thâm Đài cùng ngươi. Ngày mai ta có thể tiếp tục đi.”

Mèo con bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt của nữ hài, vẻ mặt tái nhợt thêm vào đó là màu đỏ ửng không bình thường một chút nào, có vẻ như là đã bị bệnh.

Dừng lại một chút, hắc miêu nhanh nhẹn nhảy lên đầu gối của nữ hài, vươn móng vuốt mèo để ở bên sườn mặt của nàng.

Thật nóng.

Rõ ràng là nàng đã bị bệnh nhưng nàng cũng không nhận ra mà thậm chí còn ngồi hóng gió lạnh ở đây.

… Ngu xuẩn.

Du Đào giật mình khi mèo con bất ngờ chạm vào mặt mình, nàng chớp mắt.

Hả?

Mèo con ở gần nàng đến như vậy, chẳng lẽ nó bằng lòng để nàng chạm vào sao?

Có lẽ là do bị bệnh cho nên ý thức của nàng không được tỉnh táo cho lắm, Du Đào chợt nghĩ vậy, nàng vươn tay ra ôm lấy con mèo vào lòng, đầu mèo đặt trên vai nàng.

Nàng khẽ thì thầm, dùng giọng mũi nói: “Oa, mèo con, rốt cuộc ngươi cũng chịu để ta ôm rồi.”

Không kịp đề phòng bị nữ hài ôm chặt, hai mắt ánh vàng của mèo đen hiện lên một tia kinh ngạc, được ôm vào lòng ấm áp, tai mèo trong nháy mắt đỏ lên, cái đuôi mèo vốn ung dung bị giữ cứng ngắc.

Móng vuốt của mèo nhỏ bất an đẩy đẩy, cố gắng thoát ra nhưng Du Đào không cho nó cơ hội, khẽ ngâm nga nói: “Mèo con rơi vào tay ta, ta làm sao có thể để cho ngươi chạy trốn đây!”

“Lần này ngươi có cào ta thì ta cũng sẽ không buông ra đâu!”

“...” Vô lại.

Cũng may nàng ta chỉ ôm chứ không làm gì lạ, hắc miêu lắc lắc tai, miễn cưỡng chịu đựng.

Thôi bỏ đi, vì nàng đang bị bệnh vậy.

Chỉ lần này thôi.

Du Đào cảm thấy mèo con không còn phản kháng khi được ôm nữa, nghĩ rằng những gì Chúc Minh Ngọc nói thực sự rất đúng, mèo con nhất định là có ấn tượng tốt với nàng.

Có lẽ vì ngại ngùng nên trước đây nó mới không cho nàng ôm thôi.

Sau khi ôm một lúc, Du Đào lắc đầu choáng váng, thận trọng hỏi: “Mèo con, ta sẽ kiếm thật nhiều linh thạch để mua cá cho ngươi ăn, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt, làm mèo của ta được không? Về nhà với ta nhé?”

Nàng đặt con mèo xuống tảng đá, giơ tay ra: “Muốn thì duỗi chân ra, không muốn thì…”

Mòng hồng ửng trên tai mèo còn chưa tan, nó chỉ lành lạnh liếc nhìn nàng, lù lù bất động.

Du Đào mỉm cười: “Nếu ngươi không muốn thì hãy duỗi một chân ra.”

“Được rồi, ngươi đã không duỗi chân ra thì chính là đã đồng ý rồi nhé, hehe, từ giờ trở đi ngươi sẽ là mèo của ta!”

“...” Logic quái đản gì thế.

Con mèo đen bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt mông lung, đầu óc choáng váng, hiển nhiên là sốt đến mơ hồ.

Ngày thường nàng nói chuyện ngốc nghếch thế mà khi mơ hồ thì lại dẻo mồn dẻo miệng đến vậy.

“Nghe nói linh chủ đều sẽ đặt tên cho linh sủng, cho nên ta phải đặt tên cho ngươi.”

Nữ hài chớp chớp đôi mắt mê mang, cắn đôi môi tái nhợt nghĩ: “Ta còn chưa biết ngươi là trai hay gái nữa.”

Suy nghĩ một hồi, nữ hài quyết định: “Gọi là Lê Lê nhé!”

Mèo đen giật mình, ngạc nhiên ngước nhìn nàng.

… Bị nhận ra rồi sao?

Du Đào không còn tỉnh táo nữa, mềm mại mỉm cười: “Không phải Ly trong Úc Ly, tên này đã có người dùng rồi, đó là ... à, một người rất đặc biệt đối với ta. Tên của ngươi chính là Lê trong quả Lê.”

“À… Muốn ăn quả Lê. Lê Lê, ngươi có thích cái tên này không?”

“...” Hóa ra nàng chỉ tham ăn mà thôi.

Nhưng… là một người rất đặc biệt?

Con mèo đen vẫn đang cụp mắt suy nghĩ, nữ hài đã nhảy khỏi tảng đá, khó có thể ổn định thân mình, lắc lư nửa ngày mới đỡ núi đá đứng thẳng lên, cười với nó.

“Muộn rồi, Lê Lê, chúng ta về nhà thôi.”

Ngu ngốc.

Mèo đen khẽ thở dài, quyết định đi theo phía sau nàng, trông chừng kẻo nàng đang đi thì bị ngã xuống núi.

Ai ngờ vừa đi được vài bước, nàng bỗng nhiên cảm thấy đau đớn, ôm bụng ngồi thụp xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Đào nhăn lại thành một nhúm, nàng dựa vào tảng đá một cách yếu ớt, cơ thể nàng cuộn tròn lại với nhau.

Đau quá.

Gió núi lành lạnh, giọng thiếu niên trong trẻo mang theo một chút khẩn trương vang lên trên đầu.

“Làm sao vậy?”

Du Đào sửng sốt, dưới ánh trăng mờ ảo, nàng ngẩng đầu lên: “Hả?”

… Tiểu sư huynh?

Du Đào sửng sốt, nghi ngờ mình nhìn lầm rồi: “Tiểu sư huynh, sao huynh lại ở đây?”

Thiếu niên ngữ khí bình thản: “Buổi tối sư muội không về Lan Đình, không sợ bị thú trên núi tìm đến hay sao.”

Vậy tại sao hắn lại xuất hiện ở phía sau nàng?

Du Đào mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn, nàng vẫn gật đầu: “Cảm ơn tiểu sư huynh.”

“Cảm thấy không khỏe à?”

Du Đào cắn môi gật đầu nhưng cũng không có nói khó chịu cái gì, chỉ dựa tảng đá đứng lên: “Không sao, chỉ là một chút bệnh nhẹ thôi, chúng ta trở về đi thôi.”

“Việc che giấu bệnh tật không phải là một thói quen tốt.” Giọng điệu của Úc Ly lạnh lùng: “Hầu hết những người ỷ vào sức khỏe bản thân tốt, từ chối thăm khám vì bệnh nhẹ đều chết rất sớm.”

Du Đào: A, chuyện này cũng không nghiêm trọng đến như vậy chứ?