Chương 49

Vào buổi sáng, sau khi Du Đào và Chúc Minh Ngọc đến Tàng Thư Các, Hoa Liên không có người bệnh nào để chăm sóc nữa, hắn ngáp uể oải đi đến trúc đình Hoài Thủy, thoáng nhìn thấy bóng người trong trúc đình.

Thiếu niên khẽ rũ mi, uể oải dựa vào cột đình, đôi mắt vàng nhạt không chút cảm xúc nhìn mặt hồ tĩnh lặng.

Hoa Liên ngồi đối diện cười toe toét, cười nói: “Sao, tiểu sư muội mới đi được một lúc mà ngươi đã trông mòn con mắt rồi à?”

Vẻ mặt Úc Ly hờ hững, hắn thậm chí còn không nhấc mí mắt lên.

Hoa Liên không cảm thấy mình đang tự tìm kiếm nhàm chán, hắn vô cùng hứng thú nghiêng người sang: “Nói thật đi, ngươi có ý gì với sư muội đúng không?”

Con cá giữa bể hồ đột nhiên vẫy đuôi xoay một vòng, hai hoặc ba bong bóng bật ra, ngay lập tức nổ tung tạo nên những gợn sóng trên mặt nước.

Úc Ly nhìn chằm chằm con cá, giọng điệu lạnh lùng như thường: “Gần đây không phải là ngươi lấy được giấy phép hành nghề y sao, sao không chữa bệnh hoang tưởng của ngươi trước đi?”

Miệng cũng thật là thâm độc quá mà.

Nhưng mà Hoa Liên quen biết hắn lâu như vậy nên cũng đã quen rồi, cho nên hắn ta lưu manh nói: “Thầy thuốc không thể tự mình chữa bệnh, ngươi có hiểu không?”

Hoa Liên cười sáng lạn: “Ngươi nói như vậy có nghĩa là không có ý tứ gì với sư muội hay sao?”

“Tất nhiên.”

Giọng điệu Úc Ly thản nhiên: “Chỉ là hai năm trước chúng ta có gặp mặt một lần, vì cùng là đồng môn cho nên ta chăm sóc nàng một chút mà thôi.”

Hoa Liên nhất thời không nói nên lời.

Vì cùng tông môn à, mấy năm trước Tô sư muội cũng ở cùng tông môn, ta cũng không thấy ngươi có thiện cảm gì với nàng ấy.

Tô... hình như tên là Tô Lưu Ly nhỉ, Hoa Liên nghĩ lại, khi đó Tô Lưu Ly đã đi theo hắn muốn đến trúc đình Hoài Thủy của Úc Ly để ngồi nhưng lại bị Úc Ly từ chối thẳng thừng không cho vào.

Du Đào thì khác, hắn (UL) lại trực tiếp để nàng ở lại trong chính nhà của hắn, tiêu chuẩn kép như vậy sao dám nói rằng hắn chỉ “quan tâm đến nàng một chút”?

Đáy mắt Hoa Liên thoáng xẹt qua ám quang, khóe môi hắn cong lên nói: “Sư đệ không có ý gì với sư muội cũng tốt.”

Hắn vươn vai, giọng điệu nhàn nhã: “Ta lại cảm thấy tiểu sư muội thật ngoan ngoãn đáng yêu, ta thực sự rất thích nàng ấy.”

“Vừa vặn năm trước sư phụ nói ta ở một mình đã quá lâu, đã đến lúc nên tìm một người bạn tâm giao. Ta thấy tiểu sư muội cũng không tệ, thông minh, chu đáo còn biết quan tâm người khác, là một người tri kỷ biết săn sóc.”

Một bên khóe mắt hắn ta liếc nhìn thiếu niên để quan sát phản ứng nhưng lại không thấy vẻ mặt hắn đen lại hay tức giận như hắn ta mong đợi mà rất bình tĩnh, chỉ cúi đầu nhìn vào kính lưu ly.

Trong lòng Hoa Liên hơi kinh ngạc, hắn nói đến như vậy mà Úc Ly thật sự không có phản ứng gì hay sao?

Hoa Liên không tin tiếp tục nói tiếp: “Ừm, thời tiết hôm nay vừa đẹp, ta cũng không có việc gì làm, đến Tàng Thư Các đọc sách vậy, biết đâu có thể có một cuộc gặp gỡ mỹ diệu với tiểu sư muội.”

“Trong sách không phải đều viết như vậy hay sao? Lúc cầm sách, vô tình tay chạm tay nhau, ánh mắt chạm nhau, tim đập thình thịch…”

Thiếu niên thu lại kính lưu ly, gật đầu đồng ý, không vội vàng nói: “Nói rất hay.”

“Nhưng mà nhị sư huynh, hôm nay sợ là huynh không có cơ hội trải nghiệm rồi.”

Hoa Liên:?

Hắn chưa kịp hỏi thì kính lưu ly trong tay kêu leng keng, hắn cầm lên xem.

Tống sư thúc:【Hoa Liên sư điệt, ngươi sẵn lòng giúp đỡ thật là tốt quá, vừa đúng lúc chuyển mùa xuân hạ, y quán gần đây rất bận rộn.】

Tống sư thúc:【Không ngờ ngươi lại tốt bụng như vậy, không cần thù lao hay thưởng, sau này ta sẽ khen ngợi ngươi với Huyền Vũ Tử. Ngươi thực sự đã trưởng thành rồi, ta nhớ mấy năm trước ngươi còn đánh nhau với ta vì một củ cải đấy, năm nay lại giác ngộ đến như vậy, thiếu niên tuổi mười tám đã lớn thật rồi.】

Tống sư thúc:【Ôi, ta suýt hoa mắt rồi, ở đây còn có mấy bệnh nhân cần cấp cứu, không nhiều lời nữa, ta để dược đồng cưỡi mây tới đón ngươi.】

Hoa Liên:?

Ban đầu Hoa Liên còn cảm thấy rất khó hiểu nhưng ngay lập tức hắn đã hiểu ra, hắn ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên điềm tĩnh ở đối diện, bắt gặp đôi mắt vàng nhạt vô tư lự đó.

Hoa Liên nghiến răng: “Xem như ngươi lợi hại.”

Hắn cũng chỉ mới nói hai câu, ừ thì cũng có hơi quá phận nhưng mà tên nhóc này lại trả đũa ngay lập tức, đúng thật là, đồ bụng dạ nhỏ nhen còn hơn cả lỗ kim khâu.

Vậy mà còn nói là hắn không có ý gì với tiểu sư muội, thật là vịt chết mà mỏ vẫn cứng.

Dược đồng cưỡi mây đến rất nhanh, chỉ sau chốc lát đã bay đến chân núi, trước khi rời khỏi trúc đình, Hoa Liên tức giận hừ hừ hai tiếng rồi để lại một lời.

“Người khác theo đuổi nữ hài không giống như ngươi đâu, ngươi vẫn thế, ngay cả cách dỗ dành nữ hài còn không biết, sớm muộn gì tiểu sư muội cũng sẽ bị người khác theo đuổi, đến khi đó ngươi muốn khóc cũng không còn chỗ để khóc đâu.”

Xung quanh lại trở nên yên tĩnh, chỉ có gió lay động hàng cây, thiếu niên trong trẻo lạnh lùng nhìn đàn cá tung tăng bơi lội trong hồ, cau mày hồi lâu.

… Rõ ràng là nàng vẫn luôn quấn lấy hắn mà.

Ngay từ đầu cũng là như thế.

Thiếu niên mím đôi môi mỏng, nghĩ đến những lời Hoa Liên nói hắn càng bực bội, đứng dậy rời khỏi trúc đình Hoài Thủy đi về phía đỉnh núi.

Gió núi hú, rừng thông đung đưa, chỉ cần tìm một tảng đá sạch ngồi xuống hóng gió, nỗi buồn chán cũng vơi đi rất nhiều.

Năng lượng tiêu hao ở Mạc Hà mấy ngày nay vẫn chưa được phục hồi, vì vậy hắn hóa thành nguyên hình, cuộn tròn trong giấc ngủ để hồi phục sức khỏe.

Cho đến khi ánh chiều tà buông xuống, hắn tính toán thời gian cũng sắp đến giờ về, chợt nhìn thấy nữ hài bước đến ngồi bên cạnh mà hắn không hề hay biết.

Hắn cứ nghĩ nàng chỉ ở đây để ngắm hoàng hôn nhưng khi trời tối nàng vẫn chưa rời đi, ngược lại nàng cuộn mình lại, chóp mũi đỏ ửng, đôi mắt ướŧ áŧ, như thể nàng đang muốn khóc vậy.

Úc Ly không khống chế nhớ lại một số hình ảnh.