Chương 53

Mặt trời lên cao, nắng chiếu vào từ những song cửa đóng kín khiến người cảm thấy trầm trầm.

Du Đào lờ mờ mở mắt ra, nàng vẫn còn hơi mơ hồ, từ từ ngồi dậy.

Chăn bông tuột khỏi người, nàng đặt chiếc gối trong tay xuống, dụi mắt, định xuống giường.

Đợi chút.

… Gối ôm?

Du Đào nhớ là nàng không có thứ này trên giường của mình, nàng hơi buông lỏng tay, nhìn kỹ lại “chiếc gối” nhưng lại thấy một ống tay áo màu trắng không phải của nàng bị vò nát thành một mớ hỗn độn.

Và bàn tay ngọc mảnh khảnh dưới ống tay áo, xương ngón tay hơi đỏ lên.

Du Đào: “...?”

Theo bàn tay có khớp xương rõ ràng, trên cổ tay gầy guộc có mấy vết răng đỏ tươi.

Ngẩng đầu lên, cổ áo hơi mở ra, lộ ra một nửa xương quai xanh trắng nõn, giống như bị thứ gì đó cào lên, có mấy vết đỏ, thoạt nhìn vô cùng ái muội.

Lên trên một chút, thiếu niên tựa vào thành giường, hàng mi dài khẽ khép, vẫn chưa tỉnh ngủ, nhìn có vẻ hơi mệt mỏi, thở rất nhẹ.

Du Đào: Đồng tử chấn động.

Du Đào nhanh chóng động não để nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, nhưng nàng chỉ nhớ lại một số hình ảnh rời rạc.

Tỷ như, tiểu sư huynh giúp nàng uống thuốc.

Tỷ như, mèo con trong giấc mơ muốn chạy trốn nhưng nàng đã ôm chặt nó không buông.

Tỷ như, con mèo muốn thoát ra nhưng bị nàng dụ dỗ lại lừa gạt.

Sau đó… sau đó dường như biến mất.

Trong giấc mơ, nàng mơ hồ nhớ ra khi con mèo sắp rời đi, nàng liền nhào qua ôm nó thật chặt, mèo con đột nhiên biến thành một con mèo lớn, lông xù, mềm mại và ấm áp.

Nhưng bây giờ nhìn lại, sự thật rõ ràng là nàng đang ôm cánh tay của tiểu sư huynh, cuối cùng vô cớ gây rắc rối, chui vào trong vòng tay của hắn.

Du Đào: “...”

Du Đào run rẩy ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của thiếu niên, hắn vẫn chưa tỉnh, nhất định là tối hôm qua bị nàng làm ầm ĩ quá mức.

Không biết là do cái nhìn của nàng quá nóng bỏng, bị thiếu niên cảm nhận được hay là do nàng đã đánh thức hắn. Tóm lại, “con mèo” khẽ rung mi mắt, chậm rãi mở mắt ra.

Đôi mắt vàng nhạt lạnh lùng thờ ơ lơ đãng một lúc rồi nhìn vào khuôn mặt nàng.

Hai người nhìn nhau.

Du Đào lo lắng lắp bắp: “Tiểu sư huynh.”

“Ừ.” Giọng thanh niên hơi khàn, uể oải đáp, chưa kịp nói gì. Cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra, trong phòng ánh sáng đột nhiên sáng ngời, ánh mặt trời giữa trưa tràn ngập gian phòng.

Hoa Liên vô tư bước vào: “Hôm qua nghe nói sư muội bị bệnh, bây giờ thân thể cảm thấy thế nào rồi? Đã đỡ hơn …”

Từ “chưa” đột nhiên bị mắc kẹt trong họng của Hoa Liên.

Hoa Liên sửng sốt.

Hoa Liên trừng to mắt.

Hoa Liên lâm vào trầm tư.

Nhìn chằm chằm vào hai người ăn mặc xộc xệch trên cùng một chiếc giường một lúc lâu, một người thì đỏ mặt ngại ngùng đảo mắt, còn người kia thì cổ áo hở một nửa có thể thấy được những vệt đỏ.

Biểu cảm của hắn đặc sắc: “Sư đệ, sư muội, các ngươi…”

Du Đào gấp đến mức thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi: “Nhị sư huynh, không phải như huynh nghĩ đâu!”

Hoa Liên đột nhiên giơ tay: “Không cần phải nói, sư huynh hiểu cả.”

Mặc dù không biết sư đệ từ một đêm “chưa nắm tay” biến thành “ngủ chung giường không biết đã làm cái gì” nhưng Hoa Liên lại rất khéo léo ngậm miệng lại.

Hắn lùi lại vài bước, bước qua ngưỡng cửa, nhân tiện đóng cửa lại.

Tiện thể, hắn thân mật nói: “Các ngươi tiếp tục đi.”

Du Đào: “...”

Du Đào lo lắng quay đầu lại: “Tiểu sư huynh, nhị sư huynh hiểu lầm rồi, phải làm sao bây giờ đây? Giữa chúng ta căn bản là không xảy ra chuyện gì…”

Thiếu niên nhàn nhạt liếc nàng một cái, nàng sợ Hoa Liên hiểu lầm như vậy sao?

Du Đào hốt hoảng trèo xuống giường: “Ta phải đi giải thích với huynh ấy.”

Thiếu niên uể oải dựa vào lan can giường, giống như một con mèo, cụp mi, nhẹ nhàng nói: “Hóa ra sư muội cho rằng không có chuyện gì xảy ra cả sao.”

Du Đào sửng sốt: “Hả?”

Chẳng lẽ không phải sao...

Theo như giấc mơ của nàng, nàng nhiều nhất là chỉ ôm hắn thôi. Tuy rằng chuyện này cũng thật quá đáng nhưng cũng chỉ là hiểu lầm, cũng không nghiêm trọng như nhị sư huynh suy nghĩ.

Chẳng lẽ nàng đã làm một số điều kỳ quặc khác trong lúc nàng ngủ?

Thiếu niên không phát ra tiếng động, lặng lẽ cụp mắt xuống, giơ tay kéo cổ áo, che đi khung cảnh nhỏ.

Có lẽ vì cảm xúc có chút dao động, hắn vô tình dừng động tác, để lộ một vết đỏ nhỏ trên xương quai xanh, bất quá trong nháy mắt lại được che đi.

Du Đào đã nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, ánh mắt sắc bén quan sát, tựa hồ nhận ra, đó hình như là … một vết cắn.

Nhưng trong giấc mơ nàng không có bất kỳ ký ức gì về chuyện này mà!

Những vết cắn ái muội trên xương quai xanh, những vết cắn loang lổ trên cổ tay của tiểu sư huynh, nàng không phải nằm mơ mà những chứng cứ này là có thật.

Xong rồi. Du Đào dại ra.

Cho nên nói… Nàng thực sự đã làm điều tồi tệ hơn cả cầm thú với tiểu sư huynh sao.

Úc Ly sửa sang lại quần áo, vừa định xuống giường thì nữ hài trước mặt ngẩn ra một lúc, sau đó đột nhiên cúi đầu hướng về phía hắn.

“Tiểu sư huynh!”

Úc Ly lười biếng nhướng mắt: “Nhớ ra rồi à?”