Chương 13

Mấy người khác không dám nói lời nào.

Tuy cảm thấy dưa ăn ngon, nhưng bọn họ không cách nào phán định dưa là thật hay giả, cho nên chỉ có thể xem như một câu chuyện xưa mà nghe một chút.

Không thể nghi ngờ, Quý Nhiên là người tức giận nhất trong số mọi người.

Nhưng ngoài tức giận, cậu ta nghĩ đến chuyện Tiểu Hoàng trước đó, cùng với heo peppa màu hồng nhạt mà Lâm Chi Kiều vừa nhắc tới...

Trong nháy mắt, trong lòng Quý Nhiên có chút không chắc chắn.

Con Tiểu Hoàng kia là Viên Dục tặng cho cậu ta.

Khi đó Quý Nhiên và Viên Dục còn đang ở trong đoàn làm phim 《 Đêm hè 》, Quý Nhiên lạ giường, buổi tối ngủ không yên, khi ra ngoài đi bộ thì vừa lúc gặp Viên Dục nửa đêm đi ra ngoài kiếm ăn.

Hai người cũng mất ngủ, lén lút chạy tới khu trò chơi điện tử ở gần đó gắp thú bông.

Viên Dục tặng Tiểu Hoàng mà mình gắp được cho Quý Nhiên, Quý Nhiên còn có qua có lại, tặng cho cậu Viên Dục một con heo peppa màu hồng nhạt.

Có lẽ chỉ trong nháy mắt như vậy.

Rung động của thiếu niên luôn đến rất đột ngột.

Hiện tại, Quý Nhiên chăm sóc Tiểu Hoàng rất tốt.

Nhưng con heo peppa màu hồng nhạt tặng cho Viên Dục đã không còn bóng dáng.

Quý Nhiên đã từng hỏi Viên Dục, heo peppa màu hồng nhạt đã đi đâu rồi.

Lúc ấy Viên Dục giải thích, cậu ta treo heo peppa trên ba lô, chen chúc một chuyến tàu điện ngầm, sau khi xuống xe đã không thấy heo peppa đâu nữa.

Khi đó cậu ta cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại...

Quý Nhiên bất giác siết chặt nắm tay, móng tay được cắt tỉa gọn gàng in vài dấu răng trăng non lên lòng bàn tay mềm mại.

Chuyện của Tiểu Hoàng và heo peppa, rõ ràng chỉ có cậu ta và anh Dục biết, vì sao Lâm Chi Kiều cũng ——

Những tiếng lòng không cách nào giải thích của Lâm Chi Kiều...

Chẳng lẽ đều là thật sao?

Đúng lúc này, phía cửa truyền đến tiếng đập cửa "cộc cộc".

"Tôi không quấy rầy mọi người chứ?"

Quý Nhiên vô thức ngẩng đầu, đυ.ng vào đôi mắt đang mỉm cười của Viên Dục.

"Tôi mang cho mọi người chút trà chiều." Viên Dục nâng đồ vật trong tay lên: "Đường được làm khử mỡ, mọi người có thể yên tâm uống."

Hai tay cậu ta xách đầy túi trà sữa, sau khi lách người vào cửa, thấy Quý Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ, vì thế cậu ta cũng dừng bước.

"Hả... Có phải tôi tới không đúng lúc rồi không?" Viên Dục cẩn thận hỏi: "Nếu không, tôi để trà sữa ở đây, lát nữa mọi người dành thời gian uống nhé?"

Quý Nhiên lấy lại tinh thần, trong lòng hơi chột dạ, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác áy náy mãnh liệt.

— Cậu ta đã ở chung với Viên Dục lâu như vậy, Viên Dục là người như thế nào, cậu ta rõ ràng hơn bất cứ ai.

Quý Nhiên mím môi, gò má nóng bừng vì xấu hổ.

Sao cậu ta có thể, sao lại có thể vì mấy câu nói của "Tiểu nhân" nào đó mà nảy sinh hoài nghi với anh Dục như vậy?!

Thấy Viên Dục chuẩn bị rời đi, Quý Nhiên vội vàng mở miệng: "Anh Dục!"

Viên Dục quay đầu lại, giọng điệu dịu dàng: "Sao vậy?"

Lỗ tai Quý Nhiên đỏ bừng, nghiêng đầu nhỏ giọng không được tự nhiên nói: "Không có quấy rầy."

Viên Dục chớp mắt: "Em nói cái gì? Anh không nghe rõ."

Quý Nhiên nghe ra ý cười trong giọng nói của cậu ta, bĩu môi nói: "Không nghe rõ thì thôi."

‘Ngọt quá ngọt quá ngọt quá’

‘Ngọt đến ngạt thở! Song Hỏa không phải thật thì tôi sẽ trực tiếp đứng chổng ngược gặm bàn phím!!!’

‘Anh Dục và anh Nhiên kiên định như vậy, chắc chắn sẽ không bị ly gián!’

‘Giống loài hình thù kỳ quái bò đi ngay cho bà!!!’

Lâm Chi Kiều nhìn hai người “Ngọt ngọt ngào ngào”, than thở trong lòng.

[Nhìn ngọt như vậy, trên thực tế bọc trong đạn độc.]

[Đáng thương cho bé Nhiên đơn thuần của chúng ta, moi tim móc phổi như vậy, thật lòng chân thành như vậy, nhưng lại bị tra nam ném xuống đất, giẫm đến mức mình đầy thương tích.]

[Quá thảm, thật sự là quá thảm!]

Quý Nhiên nghe mà phiền lòng.

May mà anh Dục không nghe thấy âm thanh phiền phức này.

888 nhắc nhở: [Ký chủ, giá trị hảo cảm của Quý Nhiên giảm xuống -100.]

Lâm Chi Kiều không rõ nguyên do, lẩm bẩm cảm khái: [Nếu âm hảo cảm cũng có thể nạp năng lượng cho hộp mù thì tốt biết bao!]

Sau khi Viên Dục đi, tiết học lại khôi phục nhịp điệu huấn luyện lúc trước.

Quý Nhiên bày ra vẻ mặt thối, Lâm Chi Kiều cũng không tự chuốc lấy nhục nhã, ôm video nhảy nhóm lặng lẽ nhảy ở bên cạnh.

Liên tiếp ăn mấy quả dưa, thanh năng lượng lại sắp thấy đáy.

[Một cái cuối cùng, để tôi xem xem có thể mở ra cái gì... Sao vẫn là Viên Dục?]

[Viên Dục có một tài khoản Weibo phụ, tên là "Thế giới dơ bẩn lại hoang đường này 40298.", dùng để ghi chép tâm tình ngày thường ——]

[ “Gay là sinh vật ghê tởm nhất trên thế giới này, không có sinh vật nào hơn.”

“Lại là một ngày bị ép xào CP, sắp buồn nôn đến mức tôi muốn nôn mửa.jpg.”

“Má nó, nước mắt của cậu ta không có virus đó chứ.”

“Thứ cho tôi nói thẳng, fan cp đều là một đám sinh vật không có đầu óc, cho chút ngon ngọt là cảm ơn đội đức, ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không có, buồn cười muốn chết…”]

[Khá lắm, đây đâu phải ghi lại tâm tình, rõ ràng là thùng rác để phát tiết!]

[Sao trên thế giới lại có người ghê tởm như vậy chứ! Được lợi còn khoe mẽ! Quả thực vừa chó vừa ngu xuẩn vừa độc!!!]

[Cặn bã bò đi cho ông ngay a a a!!!]