Chương 15

Quý Nhiên trằn trọc trên giường, đột nhiên nhớ tới một chuyện...

Trong khoảng thời gian bộ Đêm Hè mới phát sóng, khi CP Song Hỏa bùng nổ lớn, cậu ta đã từng nhận được một tin nhắn kỳ lạ.

Tin nhắn kia nhắc nhở cậu ta không nên buộc chặt xào CP với Viên Dục, nếu như đã bắt đầu xào, hy vọng cậu ta có thể nhanh chóng nghĩ cách thoát thân.

Khi đó Quý Nhiên đang trong giai đoạn ngọt ngào với Viên Dục, cho nên đã coi người gửi tin nhắn này là anti fan, cũng không để ý tới.

Khi đó cậu ta còn nhấp vào xem trang chủ của người nọ, bài viết mới nhất là một tờ chứng nhận, caption dường như là ‘Thành công lên bờ, thoát ly bể khổ’.

Lúc đó Quý Nhiên cũng không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại...

Thành công lên bờ, thoát ly bể khổ, còn có giọng điệu khuyên bảo kỳ quái phảng phất như người từng trải kia...

Cực giống như những gì Lâm Chi Kiều tiết lộ, vị nam diễn viên từng xào cp với Viên Dục, sau đó đi thi công chức.

Quý Nhiên đột nhiên ngồi bật dậy, trầm giọng mắng một tiếng: "Mẹ nó."

Thay vì ở đây nghĩ lung tung, không bằng đi tìm Viên Dục, trực tiếp hỏi thẳng cho rõ ràng.

Cậu ta chưa bao giờ có tính cách xoắn xuýt ngượng ngùng như vậy.

Nói làm là làm.

Quý Nhiên mặc áo khoác vào, kìm nén cơn tức giận rời khỏi ký túc xá.

*

Lâm Chi Kiều còn chưa ngủ.

Tiếng mở cửa khiến cậu chú ý, tiếng bước chân này giống như của Quý Nhiên.

Đã muộn thế này rồi, Quý Nhiên còn đi đâu...

Khóe miệng Lâm Chi Kiều nhếch lên.



Không cần nghĩ, chắc chắn là đi tìm Viên Dục.

Lâm Chi Kiều trở mình, có chút rối rắm phải nhắc nhở Quý Nhiên thế nào.

Viên Dục là một tên cặn bã.

Cặn bã không đáng!!!

Đáng tiếc năng lượng trong hộp mù của cậu lại cạn kiệt, dưa đã được mở ra lúc trước cũng không thể trực tiếp đập chết Viên Dục.

Đúng lúc này, 888 đột nhiên lên tiếng: [Nhận được 30 điểm giá trị hảo cảm đến từ Tống Phùng Thời, xin ký chủ chú ý kiểm tra và nhận!]

Lâm Chi Kiều sửng sốt: [Ai cơ? Tống Phùng Thời? Tống tổng?]

888: [Không sai.]

Giờ này mà đột nhiên tăng hảo cảm.

Tống tổng không đến mức đêm hôm khuya khoắt đột nhiên...

Di động vang lên âm thanh lách cách, là tin nhắn Phương Tân Nam gửi tới.

‘Tống Phùng Thời nhờ tôi chuyển lời giúp, nói vô cùng cảm ơn cậu, hôm nào rảnh rỗi mời cậu ăn cơm.’

Lâm Chi Kiều: [À, xem ra anh ta đi kiểm tra sức khoẻ, biết mình có bệnh.]

Bên kia, Tống Phùng Thời nhận được báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình.

Lần này anh kiểm tra khá toàn diện, từ đầu đến cuối kiểm tra một lượt những nơi mà kiểm tra sức khỏe bình thường không thể kiểm tra được.

Sau khi có kết quả, bác sĩ của anh chạy suốt đêm tới nhà họ Tống.

“May mà phát hiện kịp thời, hiện tại chỉ cần làm phẫu thuật là có thể khống chế được, sau đó từ từ điều trị là được.” Bác sĩ nói: “Nếu muộn thêm một hai năm nữa... May mà may mắn, hiện tại vẫn kịp.”

Ngón tay đặt trên bàn của Tống Phùng Thời khẽ siết chặt.

Bác sĩ thở dài: “Phẫu thuật càng nhanh tiến hành càng tốt, cậu xem lúc nào muốn làm?”

Tống Phùng Thời: “Chờ tôi sắp xếp chút chuyện.”

Một số chuyện của nhà họ Tống, cùng với... Lâm Chi Kiều.

Nhà họ Tống tin tức linh thông, Tống Phùng Thời đã biết thân phận của Lâm Chi Kiều, cùng với quan hệ giữa cậu và nhà họ Lâm.

Anh rũ mắt suy tư một lát, trong lòng nhanh chóng có tính toán.

*

Giá trị hảo cảm của Tống Phùng Thời không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Rất tốt, dưa ăn trong khi huấn luyện ngày mai lại có rồi.

Lâm Chi Kiều cảm thấy mỹ mãn, nhắm mắt chuẩn bị ngủ, nhưng lại nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài.

Là Quý Nhiên đã trở về.

Sao trở về nhanh như vậy? Đôi vợ chồng son hẹn hò cũng không cần dính lấy nhau một chút sao?

Lâm Chi Kiều thầm nghĩ, vô thức ấn mở một hộp mù khác.

[Ừm? Tối nay Viên Dục có buổi hẹn hò bí mật, không ở ký túc xá? Hẹn hò với ai? Quý Nhiên sao?]

[Không đúng, Quý Nhiên ra ngoài xong lại trở về nhanh như vậy, cũng không thể hẹn hò trong vòng ba giây được?]

[Móa móa móa! Quả nhiên không phải là với Quý Nhiên! Rừng cây nhỏ! Hướng đông nam gần với chỗ cây cổ thụ khúc quanh của khu căn cứ! Đối phương là nữ thực tập sinh của căn cứ Minh Quang ——]

Một tiếng vang thật lớn vang lên, cắt ngang tiếng lòng của Lâm Chi Kiều.

Lâm Chi Kiều giật mình, đẩy cửa phòng nhìn ra ngoài, chỉ thấy cửa phòng của Quý Nhiên đóng chặt, cùng với bốn cánh cửa còn lại, mấy cái đầu lần lượt thò ra.

À, còn có cái đầu thò vào từ bên ngoài ký túc xá, đầu của cameraman.

Sáu người nhìn nhau không nói gì, Lâm Chi Kiều nhỏ giọng hỏi: “Mọi người đều chưa ngủ sao?”

Những người còn lại: “…”

Khương Thiên Thiên ho nhẹ một tiếng, có ý riêng: “Động tĩnh hơi lớn, quả thật không ngủ được.”

Lâm Chi Kiều ồ một tiếng, đóng cửa phòng lại.

[Đã trễ thế này rồi mà Quý Nhiên còn định đi đâu? Đứa nhỏ này không ngủ được sao... Mẹ nó? Sao cậu ta lại đi về phía rừng cây nhỏ?!]

888 kịp thời nhắc nhở:[Ký chủ, tiền thưởng ăn dưa tại hiện trường tăng gấp đôi nha!]

Lâm Chi Kiều: …

Cậu là loại người vì tiền mà không từ thủ đoạn sao?

Cậu là.

Cửa mở ra.

Lâm Chi Kiều và năm đôi mắt bên ngoài nhìn nhau không nói gì.

Sau một hồi, Lâm Chi Kiều: “Khụ, trùng hợp nhỉ mọi người.”

Cameraman: “Hình như Quý Nhiên đang cãi nhau với Viên Dục.”

Lâm Chi Kiều đang phát sầu tìm cớ ra ngoài đuổi theo: “Cãi nhau? Cãi nhau không tốt, tôi đi khuyên can!”

Nói xong nhanh chóng chuồn ra khỏi ký túc xá.

Một lát sau, Lâm Chi Kiều nghe thấy tiếng bước chân hơi lộn xộn phía sau, cậu quay đầu nhìn lại, kinh hãi: “Sao mọi người cũng đi theo vậy?”

Cameraman theo sát phía sau câu, vẫn không quên khiêng theo camera của anh ta: “Tôi đi giữ lại chứng cứ!”

Ngay sau đó là Đường Chu: “Lỡ như đánh nhau thì sao? Thân thể Viên Dục cường tráng... Tôi sợ Quý Nhiên đánh không lại, tôi đi hỗ trợ!”

Sau đó là Ôn Lê: “Tôi biết làm cấp cứu, cần dùng đến tôi.”

Khương Thiên Thiên vắt hết óc: "Tôi, tôi... Tôi đi bổ thêm dao!”

Bùi Ninh bình tĩnh ung dung, nhưng bước chân lại không chậm: “Dù sao cũng phải có người nhặt xác.”

Một đám người phần phật tràn vào trong rừng cây nhỏ tối tăm trong bóng đêm.

Trong lòng Lâm Chi Kiều cảm khái: [Đều là những công dân tốt! Quả nhiên trên thế giới này vẫn có nhiều người tốt!]