Chương 2

Hai nhà Lục Tần chính thức làm một lễ đính hôn cho hai nam nhân, một bên là cậu chủ Tần gia khí thế ngút trời, bên kia có phần kém cạnh, có thể thấy được có bao nhiêu để ý tới Lục Tư Bạch.

Lục gia lần này thật sự là muốn dựa vào Tần gia để thăng chức nhanh, con đường làm ăn sau đấy sẽ lên như diều gặp gió.

Bên cạnh có người lần đầu tham gia loại tiệc rượu linh đình thế này, chuẩn hội nhà giàu mới nổi, vụиɠ ŧяộʍ nghe hai người nói chuyện hồi lâu, thực sự không nhịn được lòng hiếu kỳ nhỏ giọng hỏi: “Lục thiếu gia này thế nhưng không phải con ruột của Lục gia ư? Câu chuyện ôm sai kia là sao? Hai người anh em nói cho tôi nghe với?”

Hai người này mặc dù nhỏ giọng nói chuyện nhưng những sự tình này đều không phải cái gì bí ẩn, cũng không có gì không thể nói, chỉ là chạm mặt Lục Minh Hải không dễ dứt lời.

Hiện tại Lục Minh Hải bị mọi người cùng vây quanh cách bọn họ rất xa nên tự nhiên không cần do dự, trong lòng lập tức mang theo tâm tư không thể nói, đem chuyện Lục gia về điểm này đổ ra sạch sẽ.

Sự việc dưới ánh sáng mặt trời tưởng chừng rất mới mẻ nhưng thật ra cũng không có gì hiếm lạ, chính là Lục gia ôm sai đứa trẻ, nuôi dưỡng đến năm mười sáu mười bảy tuổi, bởi vì ngoài ý muốn mới phát hiện không phải con ruột nhà mình.

Con nuôi từ nhỏ nuôi dưỡng ở bên người, tình cảm sâu sắc, từ Lục Minh Hải đến bà Lục và cậu chủ lớn Lục Tư Viễn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, còn có trúc mã Tần Thâm, người mặc dù không phải người Lục gia nhưng có thân phận tôn quý, mỗi người đều luyến tiếc Lục Tư Bạch.

Đã không nỡ, vậy liền không bỏ thôi.

Lục gia giàu sang phú quý lại có tiền, đừng nói nuôi dưỡng một đứa con trai, dù là thêm mười tám đứa cũng không vấn đề gì, vì thế con đẻ cùng con nuôi đều giữ lại.

“Gia đình ôm sai con kia có thể bằng lòng?” Nhà giàu mới nổi hỏi.

“Xem lời nói của cậu kìa, chỉ cần đặt tiền đúng chỗ thì có cái gì là không thể? Nghe nói nhà kia rất nghèo, trong nhà có người bệnh còn chọc phải kiện cáo mạng người, Lục gia vung ít tiền, chuyện gì cũng đều giải quyết được.”

Nhà giàu mới nổi chép chép miệng, không có ý tốt hỏi thái độ Lục Tư Bạch, cậu ta là con ruột của gia đình kia, nếu muốn trở về chắc chắn Lục gia cũng không thể ngăn cản.

Có điều xem tình hình này, hiển nhiên không phải có chuyện như vậy.

Nghĩ đến thì cuộc sống giàu sang chẳng ai là không muốn, nếu anh ta là Lục Tư Bạch, đã mười mấy năm làm cậu chủ giàu có đương nhiên cũng không muốn trở về cuộc sống khổ cực.

Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, diễn biến chính xác như nào vẫn làm cho người ta nghi ngờ điều gì đó về nhân phẩm Lục Tư Bạch ở trong lòng.

“Vậy vị thiếu gia thật kia của Lục gia đâu?”

Nhà giàu mới nổi đột nhiên nhớ tới: “Có thể đích thực là ôm sai, hẳn là sinh nhật của hai vị thiếu gia cũng không khác nhau, sao không nghe nói gần đây Lục gia làm tiệc sinh nhật nhỉ?”

“Hôm nay còn không phải là?”

Người đàn ông bưng chén rượu cười đầy châm biếm: “Trước khi cùng Lục Minh Hải đi ra, chính là cái người đứng cạnh Lục Tư Bạch.”

Nhà giàu mới nổi sửng sốt một chút, nhớ lại không lâu trước đây, đúng là thời điểm Lục Minh Hải lên sân khấu có mấy người trẻ tuổi bên cạnh, ngoại trừ Lục Tư Viễn và Lục Tư Bạch ra còn có một số thanh niên tươi sáng, mặt mày giống như Lục Minh Hải.

Chỉ là Lục Minh Hải không thân thiết lắm với cậu, anh ta còn tưởng rằng đó là người quen của thiếu gia nhà họ Lục.

Anh ta lén lút đảo mắt qua một lần, không phát hiện ra bóng dáng thiếu gia thật đâu, lại cẩn thận hồi tưởng, giống như chỉ lộ cái mặt, người đã không thấy tăm hơi.

“Vị thiếu gia thật này… Hình như có chút quái gở.”

Anh ta nói mờ mịt nhưng người nghe biết rất rõ trong lòng, khẽ cười nói: “Ai biết được, nghe nói thiếu gia này không được hoan nghênh, khắp nơi tranh giành với cậu chủ nhỏ của Lục gia, cũng không được dạy dỗ tốt nên hành vi thô bỉ tính cách cổ quái…”

“À đúng rồi, còn từng ẩu đả đυ.ng chân đυ.ng tay với Tần thiếu gia, người này đúng là to gan.”

Nhà giàu mới nổi nhớ tới người thiếu gia mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, mặc dù vẻ mặt lạnh tanh không có một chút ý cười, nhưng quả thực không giống như anh ta nói không thể chịu nổi như vậy.

Lại so sánh thái độ Lục Minh Hải đối đãi con nuôi và con ruột thế nào, trong lòng anh ta liền sáng tỏ.

Dù anh ta không trải qua học cao gì nhưng khi người khác nói con của anh ta không tốt, anh ta sẽ tìm tới cửa lý luận, Lục gia có thể để cho thanh danh con ruột nhà mình kém đến mức này có thể thấy tình cảnh của vị thiếu gia thật kia e rằng không tốt lắm.

Chỉ có điều loại sự tình này vốn cũng không đến lượt anh ta nhọc lòng, nghe xong một cái bát quái, những cái được gọi là thể diện nhà giàu cũng không tốt đẹp giống như anh ta tưởng tượng.