Chương 3

“Thôi, nói cái này không có gì thú vị.”

Lúc trước hai người đã nhai đủ bát quái nên cảm thấy vô vị tẻ nhạt, dứt khoát thay đổi đề tài hỏi nhà giàu mới nổi làm ăn thế nào rồi, trường hợp này vốn là để bọn họ có thêm những mối quan hệ.

Trải qua cái này ba người xem như quen biết, tán gẫu với nhau xong lại phát hiện ra có khả năng hợp tác vì thế biểu cảm trên mặt càng thêm thân thiết.

Rốt cuộc là phía trước bát quái vào tai, nhà giàu mới nổi không tự giác mà chú ý nhiều đến gia chủ bên kia.

“Ơ? Sao bọn họ đi lên tầng hết thế kia…”

“Cậu đang nói cái gì? Ai đi lên lầu?”

“Cậu cả Lục, cậu chủ Tần …”

Phía trước còn có hai người trẻ tuổi, một người anh ta có biết, là đại minh tinh rất nổi tiếng, nghe nói gia cảnh cũng không tệ, nếu không thì làm sao có thể tới được đây ngày hôm nay.

Người còn lại thì anh ta không biết, nhưng hẳn là cậu chủ nhỏ nhà nào đó.

Người nhỏ tuổi thường không có kiên nhẫn giao tiếp, tránh quấy rầy hoặc đơn giản là muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút, thời điểm tổ chức bữa tiệc này, trên tầng đã sắp xếp đủ phòng nghỉ ngơi cho khách mời.

Nhưng Lục Tư Viễn và Tần Thâm là chủ nhà, phải ở lại chỗ này chiêu đãi khách khứa, một đám đều đi lên lầu là đạo lý gì?

“Hình như Lục thiếu gia biến mất một lúc.”

Người mà anh ta nói là Lục Tư Bạch, bọn họ nghe lời nói của nhà giàu mới nổi, dò xét bốn phía thì phát hiện quả như anh ta nói, hai người trẻ Lục Tần đều chạy không thấy đâu.

“Kỳ quái, đây là đang làm cái quỷ gì…”

Ba người đều cảm thấy khó hiểu, đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng chói tai từ sân sau.

Đám người bọn họ không vào được trung tâm, đúng lúc dừng lại ở ngay cạnh góc sân vắng vẻ, hướng bên cạnh đi vài bước là một cánh cửa thủy tinh trong suốt có thể đi thông ra vườn hoa phía sau.

Nghe thấy tiếng thét chói tai, ba người phản xạ có điều kiện gấp gáp chạy đến, lách qua cả những người phía trước vọt tới phía cửa kính.

Mọi thứ trước mắt làm cho bọn họ sợ ngây người.

Thanh niên tuấn tú mặc sơ mi trắng nằm trên mặt đất, quần áo đã bị nhuộm bởi máu đỏ, viên ngọc bội trên cổ đã nứt vỡ, khắp người ngâm mình trong máu loãng nhìn không ra dáng người.

Người này còn sống, hai hàng lông mi cong dày có chút rung động, môi mấp máy, giống như đang nhẹ giọng nhắc tới cái gì.

“Đây không phải…”

“Là đứa bé bị ôm sai của Lục gia…”

Nhà giàu mới nổi đột nhiên nhanh trí ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua một cái, mấy bóng dáng nhà họ Lục ngay phía trên ban công, tất cả chủ nhân ở đó đều biến mất.

“Gọi xe cứu thương!”

Lục Minh Hải từ phòng khách lao ra, một phen đẩy giúp việc bên cạnh Lục thiếu gia, Lục phu nhân xa xa nhìn thoáng qua liền hôn mê bất tỉnh.

Rất nhiều người vây quanh đi tới làm cho ba người bọn họ bị xô đẩy tách nhau ra.

Xe cứu thương tới, khiêng đi lại là thi thể, cái ót Lục thiếu gia bị thủng một lỗ, không đợi được bác sĩ đến đã chết.

Cáng cứu thương đi qua ngay trước mặt bọn họ, không biết ai nhỏ giọng thì thầm: “Thật không có phúc, khó khăn lắm mới trở về nhà cha mẹ ruột giàu có, chưa thấy hưởng phúc được mấy hôm đã thế này.”

Nhà giàu mới nổi quay đầu nhìn thoáng qua, không tìm thấy người, trong lòng bế tắc khó tả.

Vừa rồi anh ta cách thật sự quá gần, thị lực tốt, Lục thiếu gia kia trước khi chết nức nở lại quá đơn giản.

Cậu nhỏ giọng nói “Bố”, “Mẹ”, “Chị gái”, còn có cái tên gì đó.

Lục gia không có con gái, người cậu gọi có thể là ai, mấy chữ cuối cùng nghe không có rõ, có lẽ là người đối với cậu rất quan trọng.