Chương 20-1

Nguyễn Bắc bối rối: “…… hả? Chào Nhiễm tiên sinh?”

Nhiễm Ngọc Sinh cười khổ, hắn vỗ vỗ vào trán của mình, khi mà hắn làm những động tác thất thường như vậy, hắn trông không hề phù phiếm mà bộc lộ chút chân thành: “Là tôi quá kiêu ngạo, Tiểu Bắc…… Tôi nghe ba mẹ gọi cậu như vậy, tôi có thể gọi cậu như vậy được không?”

Nguyễn Bắc gật gật đầu: “ Tùy ý ngài.”

Thái độ của hắn rất tốt, không đáng sợ như tưởng tượng, nếu không phải biết hắn là quỷ, Nguyễn Bắc hiện tại đã sớm không sợ hãi.

“Tình huống của tôi để mà nói ra thì rất dài, nếu tôi tự nói ra, e rằng cậu sẽ không tin, chi bằng cậu tự xem.”

“Xem…… như nào?”

Nguyễn Bắc ép lưng lại gần cửa, sợ ma kia sẽ đến gần, móc não ra cho cậu xem.

Nhiễm Ngọc Sinh ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng: “Cậu có thể tìm kiếm tên của tôi.”

Nguyễn Bắc bị dọa đến phản ứng chậm chạp: “Tìm kiếm? Tìm kiếm ở chỗ nào?”

Cậu trừ việc có thể nhìn thấy ma quỷ, cũng không có bản lĩnh nào cả, cậu không biết cách tìm kiếm.

Nhiễm Ngọc Sinh yên lặng nhìn, mắt của hắn rồi một cái điện thoại ở trên bàn.

Nguyễn Bắc: “……”

Nguyễn Bắc cười gượng hai tiếng, ánh mắt hướng tới chiếc điện thoại trên bàn, dưới chân cọ tới cọ lui —— Nhiễm Ngọc Sinh gần với chiếc điện thoại quá, cậu không dám đến gần.

Nhiễm Ngọc Sinh nhìn ra sự kiêng dè của cậu, tránh ra vài bước, Nguyễn Bắc nơm nớp lo sợ đi tới cầm điện thoại lên, sau đó nhanh chóng trở về vị trí cũ, dựa lưng vào cửa, phía sau cánh cửa chính là ba mẹ.

Mở trình duyệt web, tìm kiếm tên Nhiễm Ngọc Sinh dựa trên những gì hắn vừa nói, ngay lập tức hiện lên một loạt kết quả vừa tìm kiếm, mục đầu tiên là bách khoa toàn thư về Nhiễm Ngọc Sinh.

Nguyễn Bắc nhìn bức ảnh sau đó nhìn con quỷ trước mặt, xác nhận là cùng người.

Có thể có các mục bách khoa toàn thư riêng, ít nhất thì họ cũng là những nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực riêng của họ.

Cậu kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy những thành tích đáng rực rỡ cùng những trải nghiệm quan trọng của hắn, khiến Nguyễn Bắc không ngừng ngưỡng mộ.

Nguyễn Bắc không hiểu một số thuật ngữ chuyên môn nên lướt qua và đại khái biết rằng Nhiễm tiên sinh là một ông lớn trong lĩnh vực đầu tư tài chính, khởi nghiệp từ thuở cơ hàn, tài sản cá nhân lên đến hàng chục tỷ.

Lúc còn sống.

Ch*t trong vụ tai nạn xe hơi cách đây tháng trước.

Nguyễn Bắc: emmmm

Suy nghĩ chốc lát, trời ạ, không phải hắn vướng vài mối hận thù hào môn nào đó sao!

Chuyện này đối với cậu quá khó khăn, ngay cả Lục gia cậu cũng không quản nổi, sao cậu có năng lực nhúng tay vào chuyện này.

Nguyễn Bắc mặc dù sống lại, nhưng ở kiếp trước ch*t cũng còn trẻ, từ nhỏ có một cuộc sống giản dị, dù cho được rèn luyện ở Lục gia một vài năm, cũng không thể so sánh được với một người tinh tường như Ngọc Sinh, chỉ mới vài ba câu đã bị dẫn tới phải bày tỏ suy nghĩ của mình.

“Nhiễm tiên sinh, không phải tôi không muốn giúp, ngài nhìn xem, tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường, tôi còn chưa thành niên, vẫn là một đứa trẻ, tôi thật sự không thể……”

Nhiễm Ngọc Sinh bị chọc cười: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi bị tai nạn xe cộ thật sự chỉ là ngoài ý muốn.”

Nguyễn Bắc: “…… Vậy tôi có thể giúp ngài làm cái gì chứ?”

Nhiễm Ngọc Sinh đột nhiên ngưng cười, trầm mặc một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Giúp ta viết một bức thư tình đi.”

“Hả?”

Nguyễn Bắc cho rằng chính mình nghe lầm: “Là muốn tôi viết thư tình à? Thư tình viết trên giấy à?”

“Đúng vậy, gửi gắm thư tình trên giấy.”

Nhiễm Ngọc Sinh bị Nguyễn Bắc miêu tả dẫn động tâm , nỉ non nói: “Đã nói mỗi năm đều viết cho cô ấy, sợ là không làm được.”