Chương 20-2

Lúc này Nguyễn Bắc mới xác nhận được tâm nguyện cuối cùng của ông trùm tài chính, nó không liên quan đến hận thù của công việc và sự nghiệp, mà là món nợ tình yêu.

Chỉ cần gửi một bức thư tình, cậu nghĩ cậu có thể làm được, thật vui khi có thể giải quyết vấn đề đơn giản như vậy.

Vì vậy cậu nóng lòng nói: “Được rồi được rồi, bây giờ tôi có thể viết, ngày mai sẽ gửi đi cho ngài.”

Sau đó đừng đi theo tôi nữa QAQ

Nhiễm Ngọc Sinh do dự một chút, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng lại không nói nữa, nhường chỗ ngồi chỗ bàn học: “Kia phiền cậu nữa.”

Nguyễn Bắc liên tục xua tay: “Không phiền không phiền, chuyện nhỏ không tốn sức gì.”

Có phiền cậu cũng không dám nói a, vì có thể đuổi con ma này đi nhanh chóng nên cậu thực sự không thấy phiền khi viết bức thư tình này.

Suy nghĩ của cậu quá dễ đoán, Nhiễm Ngọc Sinh tâm sinh bỡn cợt, cố ý nói: “Cậu có phiền khi viết thêm vài chục bức nữa không?”

Nguyễn Bắc: “……”

Cậu tự tát thật mạnh vào mặt mình trong lòng, cái miệng ngu ngốc này!

“Đúng thật có một chút phiền toái……”

Nguyễn Bắc run rẩy tại chỗ, cậu sợ rằng cậu sẽ chọc giận con ma này bằng cách nuốt lời, tuy rằng nhìn hắn có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng hắn ta lại là một hồn ma!

Nhiễm Ngọc Sinh suýt chút nữa đã bật cười, nhóc con này thật sự có chút ngốc nghếch nhưng lại rất đáng yêu.

Hắn không có con, nếu có con thì con của hắn cũng lớn cỡ này rồi.

Thiếu niên tuấn tú túm tụm đáng thương đang chôn chân ở cửa, đôi mắt đen thông minh vừa sợ hãi vừa cầu xin nhìn hắn, khiến Nhiễm Ngọc Sinh cảm thấy rất đau lòng.

Trước kia hắn chưa bao giờ hối hận khi không có con, việc vợ hắn không muốn sinh cũng không thành vấn đề, hắn cũng không muốn có con vì sẽ làm loãng đi sự quan tâm và yêu thương vợ.

Nhưng hai người ước hẹn bạc đầu, hắn đã bỏ rơi người vợ yêu quý của hắn giữa đường, dù đó không phải là điều hắn mong muốn nhưng cuối cùng hắn đã thất hứa và bỏ rơi vợ mình.

Nếu như lúc đó hắn cứng rắn hơn và có cho mình một đứa con, hắn đã có thể bảo vệ vợ mình, cũng như có thêm người bên cạnh vợ mình l.

“Không có việc gì, tôi đùa đấy.”

Nhiễm Ngọc Sinh gương mặt nhu hòa, sau khi cố gắng kiềm chế khí chất của một người ở vị trí quyền lực lộ ra sự ân cần của trưởng bối.

Nguyễn Bắc trừng to đôi mắt, hắn là cố ý hù dọa cậu!

Vượt qua phận!

Nhưng lại không dám tức giận……

Cậu bước đến trước bàn lấy giấy bút ra, không dám nhìn Nhiễm Ngọc Sinh đang đứng cách đó không xa, cúi đầu nói: “Ngài nói đi, tôi sẽ viết. Ngày mai tôi sẽ đi mua ít đồ văn phòng phẩm tốt hơn, rồi viết lại lần nữa, sau đó sẽ gửi đi”

Tuy rằng cậu nóng lòng muốn hắn đi nhưng Nguyễn Bắc muốn làm thật tốt sau khi đã đồng ý với hắn.

Cậu chỉnh lại tư thế, chờ Nhiễm Ngọc Sinh mở miệng, có điều Nhiễm Ngọc Sinh trầm mặc thật lâu sau cũng chưa lên tiếng.

Nguyễn Bắc nhút nhát sợ sệt nghiêng đầu nhìn lén, Nhiễm Ngọc Sinh đứng ở một bên, thần sắc ngơ ngẩn, không biết suy nghĩ cái gì.

Nguyễn Bắc không dám quấy rầy cũng không dám thúc giục, đùa nghịch cây bút nước trong tay, lâu lâu liếc mắt sang Nhiễm Ngọc Sinh một cái, hy vọng hắn suy nghĩ nhanh một chút, muộn quá ba mẹ cậu sẽ thúc giục cậu đi ngủ.

Qua một hồi lâu, Nguyễn Bắc lại một lần nhìn trộm hắn, Nhiễm Ngọc Sinh cuối cùng có phản ứng: “Xin lỗi, tôi…… Tạm thời tôi chưa nghĩ ra……”

Hắn bắt đầu viết thư tình cho vợ từ khi gặp cô ấy, khi còn trẻ, hắn viết rất nhiều, có khi vài bức mỗi tháng, bức đầu tiên chưa nhận được hồi đáp, bức thứ hai đã gửi đi.

Lúc ấy vợ hắn vẫn là tiểu thư nhà giàu ngây thơ hồn nhiên, ba mẹ cô ấy muốn có một nơi bảo quản những món đồ quan trọng nên ba vợ liền mua vài chiếc két sắt cho cô con gái quý giá của mình.

Nhiễm Ngọc Sinh đến nay còn nhớ rõ, lần đầu tiên vợ đưa hắn về nhà, khi nhìn thấy dãy két sắt đựng thư tình, tuổi trẻ của hắn chết lặng, âm thầm xúc động.

Sau này cuối cùng hắn cũng cưới được đại tiểu thư, mặc kệ mục đích lúc ban đầu là vì cái gì, hắn cảm thấy không nên ức hϊếp cô gái ngốc này.

Cô thích hắn viết thư tình, hắn liền tiếp tục viết, viết rất nhiều năm, viết đến chính mình cũng không biết từ khi nào, hắn đã đem người phụ nữ quan trọng ấy lên trên đầu trái tim mình.

Càng lớn tuổi, viết không nhiều nữa, không phải không yêu, mà chỉ nhìn vào mắt nhau đã tâm linh tương thông.

Vui hay buồn, ngày thường đều nói.

Chỉ là một lá thư mỗi năm cũng giống như một nghi thức và một điều bất ngờ.

Thật ra hắn cũng nghĩ đến bức thư tình năm nay từ rất lâu rồi, nội dung cũng đã sớm nghĩ kỹ rồi.

Nhưng mà, không thể viết như vậy.

Ban đầu hắn định viết cho vợ biết rằng anh đã xây tòa biệt thự có một vườn mận bên trong, sẽ cùng cô cùng ngắm hoa mận vào mùa đông, nhưng giờ hắn không thể thực hiện được .

Hơn nữa, đây là một phong thư tình cuối cùng, hắn có quá nhiều thứ muốn nói, nhưng lại không biết cụ thể nên nói cái gì, cảm thấy mình nói gì cũng không vừa ý, nói gì cũng không buông bỏ được.