Chương 12: Kịch chiến trên không trung . . .2

Hắn từ trong túi trữ vật lấy ra một chuỗi hạt châu có 12 viên ngọc màu xanh, cũng không biết hạt châu kia là vật gì, dưới ánh mặt trời nhiễm ánh sáng lấp lánh, mắt thường cũng mơ hồ nhìn thấy được ánh sáng lưu chuyển.

Yến Đồng Quy quấn chuỗi hạt trong lòng bàn tay.

Khi một số yêu thú theo gió tới, Yến Đồng Quy dẫn động chuỗi ngọc.

Một tia sáng xanh nhạt như sương mù lập lòe, đám yêu thú đi qua phát ra tiếng kêu gào thê lương, giống như bị thương nặng, từ trên không trung rơi xuống, không có sức phản kháng.

Cũng bởi vậy sắc mặt Yến Đồng Quy trở nên vô cùng tái nhợt, linh lực thật vất vả tích tụ còn thừa không nhiều.

Cơ Thấu kinh ngạc liếc hắn một cái, ánh mắt nhìn chuỗi ngọc giữa lòng bàn tay hắn, không nói gì.

Bảo vật động lòng người, không đến lúc thì Yến Đồng Quy sẽ không sử dụng nó ở trước mặt mọi người, hiện giờ sử dụng trước mặt Cơ Thấu, cũng là đánh cuộc một phen.

Loại thời điểm này, hắn không thể che dấu được nữa.

Thấy mấy con yêu thú bị công kích, các yêu thú khác cũng phát ra tiếng kêu, hai cánh mở ra, hung mãnh đáp xuống.

Đến đầu tiên chính là một con đại bàng rắn hai đầu.

Nó là một con yêu thú hệ gió, nhấc lên một cơn lốc, bùa thuyền lắc lư ở trong cơn gió lốc, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ rơi xuống, Cơ Thấu và Yến Đồng Quy trên bùa thuyền không thể không phân tâm bám chặt.

Yêu thú khác thấy thế liền nhân cơ hội tấn công.

Cơ Thấu nâng quan tài lên, ném mạnh qua, đại bàng rắn hai đầu phát ra một tiếng rêи ɾỉ, máu chảy thành dòng, lông vũ bay loạn.

Vào lúc này, Yến Đồng Quy vẫn không quên thu thập lông vũ của chúng nó.

“Đây đều là linh thạch đấy…..” Hắn nhỏ giọng, bĩu môi nói.

Cơ Thấu giống như không biết mỏi mệt, mặc kệ yêu thú tới nhiều ít, đều vung quan tài đập.

Nàng đập bao lâu, Yến Đồng Quy liền nhân cơ hội vớt lông vũ bấy lâu, nếu không phải tình huống không cho phép, phỏng chừng ngay cả máu của yêu thú hắn cũng không buông tha.

Máu của yêu thú là thứ tốt dùng để luyện đan, luyện khí và chế tạo mực bùa, huống chi vẫn là yêu thú cấp bốn.

Đột nhiên một con đại bàng cánh mây giảo hoạt từ phía dưới bay lên.

Hai mắt lạnh như băng của nó lập lòe sát khí, tránh đi chỗ Cơ Thấu, vỗ cánh bay về phía Yến Đồng Quy.

Linh lực của Yến Đồng Quy còn chưa khôi phục, khó khăn lắm chỉ có thể sử dụng một ít thuật pháp không cần tốn linh lực, lực sát thương không lớn, chỉ kịp thả ra một thuật pháp hệ gió đánh bay đại bàng cánh mây, cả người từ bùa thuyền rơi xuống.

Hắn phát ra một tiếng kêu sợ hãi, trong lòng biết lần này chính mình chết không thể nghi ngờ.

Ngay từ đầu khi bước chân vào tu hành, hắn đã biết bản thân khác với các tu sĩ khác, là con quỷ xui xẻo không giữ được tiền, hễ vượt qua phạm vi nhất định, hắn sẽ bị công kích một cách khó hiểu.

Cho dù như thế, hắn vẫn nỗ lực sống tạm đến giờ.

Nếu có thể tồn tại, ai lại muốn chết?

Đặc biệt là tu sĩ tranh mệnh với trời, hướng tới con đường cao nhất, thu được sức mạnh tối cao, ai không hy vọng có thể làm chủ được nhân sinh của mình?

Trong thời gian ngắn ngủi, Yến Đồng Quy nhớ lại cuộc sống của mình trong 20 năm qua, nhớ tới những lời dặn dò trước khi chết của mẫu thân, trong lòng hắn tràn ngập không cam lòng.

Trong cơn gió tràn ngập mùi tanh thuộc về yêu thú đập vào mặt, hắn biết ngay sau đó mình có khả năng sẽ bị móng vuốt của con yêu thú cấp bốn xuyên thủng sọ não.

Cho dù Yến Đồng Quy không cam lòng nhưng lại bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn móng vuốt của con đại bàng khổng lồ đang lao về phía mình.

Khi móng vuốt của con đại bàng sắp lao tới, đột nhiên xuất hiện một bàn tay duỗi lại đây, kéo hắn sang một bên, quan tài quen mắt đồng thời che ở phía trên bọn họ, ngăn cản móng vuốt của đại bàng lao đến.

Cơ Thấu từ bùa thuyền nhảy xuống, ở giữa không trung bắt lấy hắn.

Không có thứ để dựa vào, hai người nhanh chóng rơi xuống.

Lúc này, các yêu thú bay khác đang lao tới bọn họ, có khoảng mười con.

Một khi chúng nó đến, bọn họ căn bản không thể thoát khỏi vòng vây của mười con con yêu thú biết bay cấp bốn này, vẫn như cũ là con đường chết mà thôi.

“Lá bùa thứ nhất!”

Giọng của Cơ Thấu truyền đến.

Yến Đồng Quy theo bản năng lấy ra lá bùa thứ nhất, dùng chút linh lực còn sót lại thúc giục nó, sau đó ném ra ngoài.

Bùa chú nổ tung giữa không trung, uy lực nổ mạnh khiến vài con yêu thú bị cuốn vào, uy lực nổ tung cũng lan đến gần bọn họ, Yến Đồng Quy bị chấn động đến phổi đau nhức, phun ra một búng máu.

Bùa thuyền bay tới, đón được hai người đang rơi xuống.

Yến Đồng Quy ghé vào trên bùa thuyền, tiếp tục hộc máu.

Cơ Thấu đứng ở trên bùa thuyền, thần sắc không thay đổi, một bàn tay nắm lấy quan tài, quay đầu nhìn đằng sau đang nổ tung, đám yêu thú kia bị nổ kêu vang đầy thê lương.

Bùa thuyền nhân cơ hội bay ra xa, hưu một tiếng bay lên trời.

Sau đó không lâu, có hai gã yêu tu đến hiện trường.

Yêu tu lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống mấy con yêu thú bị trọng thương trên mặt đất.

“Là vết thương do bùa chú tạo thành.” Một tên yêu tu mặc quần áo màu xanh lục trong đó nói, thần sắc không tốt: “Xem ra lần này trong những nhân tu chạy đến Nghiệp Hỏa Sơn có một người là phù sư.”

Một nữ yêu tu khác nói: “Đáng tiếc để bọn họ chạy mất.”

Nàng ta vô cùng tiếc nuối, bùa chú của nhân tu dùng khá tốt, nếu có thể bắt người lại, nói không chừng bọn họ có phù sư để dùng miễn phí.

Hai gã yêu tu cũng không quan tâm những yêu thú thương vong phía dưới, sau khi xem xét xong, liền xắn tay áo dài lên, cuốn những yêu thú bị thương lên, mang về chữa trị.

Nếu không phải những yêu thú này phụng mệnh tiến đến Nghiệp Hỏa Sơn để tấn công những tu sĩ trốn thoát, bọn họ cũng sẽ không để ý đến sống chết của những yêu thú này.