Chương 13: Bản năng bình thường biến mất . . .

Lưu Tiên thành nằm ở dãy núi Vân Trạch, là một toà thành thị cách động yêu gần nhất do nhân tu xây dựng lên.

Bởi vì dãy núi Vân Trạch tiếp giáp với động yêu, ở đây yêu thú đông đảo, linh thảo trải rộng, hấp dẫn không ít tu sĩ tới đây lịch luyện.

Mặt trời chiều ngã về tây, ráng màu như lửa.

Đã là lúc chạng vạng, tu sĩ tiến vào Lưu Tiên thành không ít, có tu sĩ từ xa mà đến, cũng có tiểu đội đi lịch luyện trở về, hoặc là một ít người qua đường đi ngang qua.

Trên bầu trời, tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngự kiếm mà đến, tu sĩ Luyện Khí kỳ không thể ngự kiếm thì đều cưỡi một ít pháp khí dùng để phụ trợ phi hành.

Pháp khí phi hành có nhiều chủng loại, từ xa nhìn lại, tu sĩ dùng pháp khí phi hành cơ hồ có thể tụ tập đầy đủ thành một quyển sách liên quan đến pháp khí phi hành.

Thế nhưng cũng có một số ít tu sĩ Luyện Khí kỳ nghèo đến mức mua không nổi pháp khí tu hành, chỉ có thể dùng chân chạy, hoặc là dán bùa chạy nhanh vào chân gì đấy, tuy rằng kém hơn ngự kiếm hoặc pháp khí phi hành nhưng tốc độ nhanh hơn, hành trình không đến mức bị chậm trễ.

Khi các tu sĩ đến Lưu Tiên thành toàn tự giác nhảy xuống phi kiếm hoặc pháp khí phi hành.

Trong Lưu Tiên thành cấm ngự khí phi hành, các tu sĩ nếu muốn vào thành thì phải dừng lại trước cửa thành, giao nộp một khối linh thạch, lúc đó mới cho phép vào thành.

Khi các tu sĩ đang tự giác xếp hàng vào thành, đột nhiên có người mắt tinh nhìn thấy, từ hướng của động yêu có thứ gì đó bay qua.

“Đó là cái gì?”

“Hình như là pháp khí phi hành?”

…..

Theo pháp khí phi hành kia dần dần tới gần, rốt cuộc mọi người thấy rõ ràng bộ dáng của nó, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Pháp khí phi hành này, thoạt nhìn giống như là một khối vải hình vuông, ở trên ngồi hai người, một nam một nữ.

Sắc mặt nam tu trắng bệch, trông như bị trọng thương chưa lành, ngược lại thiếu nữ không bị thương, thần thái của nàng bình yên điềm tĩnh, một đôi mắt sạch sẽ chậm rãi nhìn qua, bộ dáng ổn trọng giống như ông cụ non, vừa nhìn đã biết là một thiếu nữ vừa ngoan vừa bớt lo.

Các tu sĩ nhịn không được nhìn bọn họ, lại nhìn nhìn bùa thuyền phía dưới bọn họ.

Không có lý do nào khác, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy pháp khí phi hành cổ quái như vậy, thêm hai người ngồi ở trên có dung mạo vô cùng xuất chúng, cho dù ở tu tiên giới có nhan sắc giá trị cao thì cũng rất ít người có thể so sánh với hai người.

Bọn họ đắm chìm trong ánh sáng của hoàng hôn, giống như sáng bừng lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

“Ý, kia không phải là Yến Đồng Quy sao?”

Có người nhận ra Yến Đồng Quy.

Không có lý do nào khác, lấy địa vị của Yến gia ở Thanh Lan giới, những nam nhân của Yến gia có thanh danh rất cao, mà Yến Đồng Quy của Yến gia này, càng khiến mọi người bàn tán sôi nổi hơn vì số phận đặc thù của hắn.

Chỉ cần những người nghe nói qua Yến Đồng Quy, đều biết được hắn trời sinh là người không có tài vận.

Một khi tài vận (bảo vật) của hắn vượt quá một phạm vi nhất định, vận đen sẽ liên tục kéo đến, không chỉ bản thân xui xẻo, còn sẽ liên lụy người bên cạnh, dần dà mọi người đều coi hắn là ôn thần, không muốn làm bạn với hắn.

Thậm chí nghe nói một số tên cướp còn khinh thường cướp của Yến Đồng Quy, túi trữ vật của người này ngay cả một món pháp bảo có thể dùng được cũng giữ không được.

Các tu sĩ khác đã từng nghe đến Yến Đồng Quy nhưng chưa bao giờ gặp mặt cũng vội vàng nhìn qua.

“Thì ra hắn chính là Yến Đồng Quy, dung mạo này thật sự là…..”

“Rất đẹp, đúng không?”

“Hừ, nam nhân trưởng thành thành bộ dáng này có tác dụng gì? Số phận của hắn không tốt, tài vận bị mất, trời sinh chính là một tên nghèo kiết hủ lậu, ngay cả pháp khí cũng không thể mang nổi, trên con đường tu hành có thể đi không xa.”

…..

Bùa thuyền dừng ở trước cửa thành.

Cơ Thấu nhảy xuống bùa thuyền, sau đó kéo thân thể bị thương của Yến Đồng Quy nhảy xuống.

Khi hai chân chạm đất, Yến Đồng Quy giống như không chịu nổi sức nặng liền lảo đảo vài bước, miễn cưỡng đứng vững, người xung quanh nhìn thấy đểu tỏ vẻ đã hiểu rõ.

Xem ra gia hỏa này là trải qua một chuyện rất nguy hiểm, tuy rằng may mắn sống sót nhưng lại bị trọng thương.

Tuy nói tu sĩ bị thương là chuyện thường ngày nhưng sẽ có rất ít người giống như Yến Đồng Quy, lần nào cũng lkéo thân thể bị trọng thương trở về, không bị thương mới là việc lạ.

Lực chú ý của mọi người đều dừng trên người Yến Đồng Quy, cho nên không có bao nhiêu người chú ý đến Cơ Thấu.

Cho dù chú ý tới nàng, cũng bởi vì thấy tu vi của nàng chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, cho nên cũng chưa chú ý nhiều.

Sau khi đứng vững, Yến Đồng Quy duỗi tay, bùa thuyền đột nhiên biến mất, một lần nữa biến thành một lá bùa vải, rơi xuống trong tay hắn.

Mọi người ồ ra tiếng.

Cái này vậy mà là một lá bùa?

Bùa chú cũng có thể vẽ thành pháp khí phi thành? Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, không nhịn được cảm thấy chấn động, vội vàng tới đây dò hỏi.

“Yến đạo hữu, đây là bùa gì vậy? Vì sao có thể biến thành hình dạng linh thuyền?”

Yến Đồng Qυყ đầυ tiên là liếc nhìn Cơ Thấu một cái, đáp: “Đây là bùa ngự hành, khi linh lực điều khiển có thể hóa thành bùa thuyền phi hành, là bùa chú cấp bốn ….”