Chương 46

Mặc dù Ô Tinh Tinh không biết đây là cái thứ gì, nhưng cô biết không phải là thứ tốt lành, vì vậy nhanh chóng từ trong túi trữ vật móc ra...

Ừ?!

Ô Tinh Tinh bối rối, đây là cái đồ gì?!

Một cái gương to lớn, xuất hiện ở trong đạo quán.

Mặt gương sáng như tuyết, trong nháy mắt, cả người hộ vệ kia nổ tung.

Ô Tinh Tinh: !

Tam hoàng tử ngừng thở, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy.

Sao yêu quái này lại có nhiều pháp bảo như vậy?

Mà bên kia Ô Tinh Tinh mới chậm rãi nhớ đến.

À, nàng móc sai đồ rồi!

Cái gương nàng mới móc ra là đồ của phu quân nàng!

Vẻ mặt của Tam hoàng tử trầm xuống, đang suy nghĩ làm cách nào thay đổi cục diện.

Mà lúc này Tùy Ly từ trên mai rùa cũng nhảy xuống, áo bào màu trắng, theo gió tung bay.

"Tà chú cũng dám đọc, đây cũng là Tiên sư kia dạy các ngươi?" Tùy Ly lạnh nhạt hỏi.

Tà chú?

Bá tánh nghe vậy thì hoang mang.

Bọn họ hoảng sợ nhìn bóng người của Ô Tinh Tinh và Tùy Ly, không biết hai người này là tiên hay là cái gì, hình như, hình như còn lợi hại hơn cả Tiên sư.

Tam hoàng tử: "Sao các hạ lại dám nói đó là tà chú? Có bằng chứng gì không?"

“Ai cũng đều biết tà và chính không thể cùng tồn tại? Tà vật không nghe được kinh văn của đạo gia." Tùy Ly hờ hững nói.

Tam hoàng tử cười nhạo một tiếng: "Nói bậy nói bạ."

Tùy Ly học bộ dạng mới vừa rồi của hắn ta, tiện tay chỉ vào một đạo sĩ nhỏ bên trong đạo quán.

"Đọc 《 Ngọc Hoàng cao thượng thai khí kinh》."

Đạo sĩ nhỏ bị khí thế của hắn làm cho run rẩy, lắp bắp đọc "Thai, thai từ phục khí trung kết, khí từ có thai trung . . ."

Chỉ nghe một tiếng vỡ vụn nhẹ vô cùng.

Răng rắc răng rắc.

Mọi người kinh hoàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong tiếng đọc kinh văn của Đạo gia, tượng nắn của Tiên sư vỡ vụn ra từng mảnh, cuối cùng "Bành" một tiếng thật lớn, ầm ầm sụp đổ.

Đạo sĩ nhỏ bị dọa cho đặt mông ngồi dưới đất.

Mà trong nháy mắt sắc mặt Tam hoàng tử thay đổi lớn.

"Tượng nặn của Tiên sư là, là tà vật... Tại sao có thể như vậy..."

"Chúng ta lại nhận tà vật thành tiên?"

Giọng nói mọi người tràn đầy hoang mang.

Trái lại Tùy Ly bỗng nhiên nhớ đến.

Yêu tà, yêu tà.

Yêu và tà đều bị liệt vào, chỉ vì bọn họ đều là thứ không thể cùng tồn tại của chính đạo.

Yêu quái nhỏ mới bao nhiêu tuổi? Nghe kinh văn này, chỉ sợ cũng cảm thấy khó chịu như bị dao cắt vào thịt đi.

Nhất thời Tùy Ly quay đầu nhìn thử.

Quả nhiên sắc mặt của Ô Tinh Tinh không được tốt lắm, tứ chi cũng cứng ngắc.

Nếu đọc thêm mấy câu nữa, có lẽ tiểu yêu này cũng sẽ vỡ vụn giống như tượng nặn kia.

Tùy Ly đè lại suy nghĩ, chậm rãi đi đến bên cạnh Ô Tinh Tinh.

Vốn dĩ khuôn mặt của nàng vô cùng tinh xảo xinh đẹp.

Mới vừa rồi hộ vệ kia nổ tung, máu rơi vào khóe mắt của nàng.

Máu tươi kia chậm rãi chạy xuống, càng làm cho đôi mắt của nàng thêm diễm lệ, nhìn vào có mấy phần quyến rũ.

Lúc này vốn dĩ cơ thể Ô Tinh Tinh đang cứng ngắc lại đột nhiên động. Nàng nắm lấy tay của Tùy Ly, để sát vào gương mặt của mình.

Tiểu yêu này sao lại không biết thẹn thùng như vậy?

Nghe kinh văn chịu đau đớn, còn muốn cầm tay hắn đặt lên mặt mình, tìm kiếm an ủi.

Tùy Ly hơi động đầu ngón tay một chút.

Lại thấy tiểu yêu quái chôn mặt vào lòng bàn tay của hắn, điên cuồng cọ một trận, đầu lắc qua lắc lại, nhìn giống như có mấy phần sủng vật làm nũng.

Trái tim lạnh cứng của Tùy Ly, hình như có một nháy mắt xuất hiện một khe hở.

Bỗng nhiên tiểu yêu quái ngẩng đầu lên, thở ra một hơi nhẹ nhõm: "Được rồi."

Tùy Ly nhìn mặt của nàng.

Máu trên mặt đã được lau sạch, vẻ hơi đau đớn kia cũng đã biến mất không thấy.

Máu đi nơi nào rồi?

Tùy Ly cúi đầu nhìn thử.

Bàn tay, ống tay áo của mình... Máu đều dính vào chỗ này.

Coi hắn là giẻ lau sao???

Tùy Ly: ..."

Khe nứt trong tim của Tùy Ly giống như vang lên một tiếng "ba", nhanh chóng khép lại.