Chương 47

Trời nắng chói chang.

Dưới bóng cây, Quý Viên đã chồng những cành cây khô lên, tiên sư ngồi bên cạnh đống củi tranh thủ tu hành lúc rảnh, mở mắt ra, nhẹ nhàng búng tay.

Chỉ nghe thấy một tiếng “phực” nhỏ, ngọn lửa lướt qua đống cành cây khô, cháy lên.

Trương công tử đi cùng vội vàng gác con gà rừng đã vặt lông, lên trên đống lửa.

Trương công tử nhìn chằm chằm con gà, liếʍ môi nói: “Không biết sau khi nhập môn, chừng nào bắt đầu tích cốc nhỉ?”

Tiên sư giễu cợt: “Không nỡ sao? Yên tâm đi. Ngươi có thể tu đến Trúc Cơ hay không còn chưa biết nữa mà? Làm gì học được tích cốc nhanh như vậy được?”

Trương công tử lúng túng không nói nữa.

Tiên sư quay đầu nhìn Quý Viên.

Lại thấy sắc mặt Quý Viên bình tĩnh, giống như vừa không để ý Trúc Cơ, cũng không để ý tích cốc.

Tiên sư lập tức lại nhớ đến, ngày đó Quý Viên thành hôn chủ động đến gõ cửa lão.

Quý Viên muốn tu tiên.

Nhưng lại muốn tiên sư chủ động đề ra việc này với Hoàng Đế, Quý Viên cứ nói thành, không tu tiên là một chuyện tiếc nuối lớn trong triều, một tổn thất lớn của bệ hạ....

Cứ như vậy, Hoàng Đế tất nhiên đồng ý bề tôi của mình thàng tu sĩ, cống hiến cho hắn ta nhiều sự giúp đỡ hơn. Điều này càng đáng tin tưởng hơn so với tiên sư từ bên ngoài đến.

Mà chỉ cần Hoàng Đế gật đầu, vậy phủ thừa tướng cũng sẽ không bởi vì con rể chạy mất mà tức giận nữa.

Quý Viên còn muốn lão, trừ Quý Viên ra, lại tùy ý chọn thêm hai người con cháu quý tộc đi cùng.

Như thế chuyện này mới không có vẻ như cố ý.

Sau đó Quý Viên dâng lên trăm lượng vàng, còn có một cặp bình gốm vô giá.

Vì thế con gái thừa tướng đó vừa gả qua, đã thành “góa phụ” ở nhà một mình một cách hợp tình hợp lý.

Nhớ lại đến đây, tiên sư không nhịn được cảm thán trong lòng, mưu tính của Quý Viên và Tam hoàng tử ngược lại còn sâu hơn cả lão.

Lão tự cảm thấy không bằng!

“Tiên sư nhìn ta làm gì?” Quý Viên đột nhiên nhìn về phía lão.

Tiên sư mở miệng, còn chưa đợi nói ra lời nào, “phụt” một tiếng, đến cả lão cũng không nghĩ đến, một ngụm máu tươi cứ như vậy phun ra.

“Tiên sư bị sao vậy?”

Tiên sư mở miệng, lại phun ra một ngụm máu.

Lão chỉ cảm thấy toàn thân đều như bị xé toạc ra, đau đớn khó nhịn được. Giống như Tam Muội Chân Hỏa trong người đang cháy trong người.

“Tiên sư! Tiên sư!” Nhất thời toàn bộ người xung quanh nhất vội vàng sợ hãi đi đến dìu lão.

Lúc này tiên sư mới phản ứng lại, khàn khàn nói: “Người nào....Người nào dám hủy tượng nặn của ta?”

Ban đầu khi Hoàng Đế của Trường Thiên quốc nói muốn nặn tượng cho lão, lão đã từ chối.

Bởi vì lão hiểu rất rõ, bản thân chỉ là tán tu cấp thấp. Thậm chí nên nói, lão là một tà tu.

Một tà tu cấp thấp, sao mà dám nặn tượng nhận cúng bái giống như thần tiên chứ?

Nhưng mà sự cám dỗ trong đó thật sự quá lớn.