Chương 3

Quý Tông Minh nhướng mày.

"Sao, cậu không biết sao?"

Hoắc Sơ Tiêu ngước nhìn hắn, lắc đầu nguầy nguậy.

Quý Tông Minh cười khẩy.

"Hiểu rồi."

Hắn chỉ vào mình: "Đứa con ngoài giá thú mà nhà họ Quý coi như cái gai đâm vào thịt", sau đó chỉ vào Hoắc Sơ Tiếu, "Nghe có vẻ rất xứng đôi với công tử nhà họ Hoắc nào đó phải không? Mặc dù là hợp tác làm ăn thì cũng phải bày ra trò, tiến tới hôn nhân, đương nhiên là con cưng nhà sủng không nỡ buông tay, cho nên chỉ có thể đấy những người như chúng ta ra chơi đùa thôi."

Hoắc Sơ Tiêu hoài nghi nhìn hắn, sau đó quay lại nhìn cha mình. Nhưng người đàn ông đã nuôi nấng anh hai mươi chan năm lại nói cười vui vẻ với người khác.

Quý Tông Minh nhìn anh từ đầu đến cuối, đánh giá: "Yên tâm, tôi không có hứng thú với anh. Cha tôi nói rằng tôi ăn mềm không ăn cứng, đó là cố ý. Tôi—"

Hắn hơi cúi người, khuôn mặt tuấn tú gần như ở trước mắt Hoắc Sơ Tiêu, chóp mũi của hai người sắp chạm vào nhau. Trong thế giới của đàn ông, đây giống như một hành động khıêυ khí©h hơn là tán tỉnh.

Những lời nói ra cũng là những lời khıêυ khí©h.

"Không ăn mềm chỉ ăn cứng. Đặc biệt tôi không thích cậu, một người yếu đuối như dưa chuột."

Hoắc Sơ Tiêu lùi lại một bước để cách xa hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi không..."

Quý Tông Minh nhíu mày, "Cái gì?"

Hoắc Sơ Tiêu càng lớn tiếng nói: "Tôi đã nói, tôi không phải con ngoài giá thú, tôi là Hoắc gia trưởng tử."

Quý Tông Minh sửng sốt một lúc, sau đó hắn cười lớn: "Cậu có can đảm đấy? Được rồi, tôi sẽ sửa những gì tôi vừa nói. Cậu là con trai cả không có giá trị. Hài lòng chưa? "

Hoắc Sơ Tiêu nghiến răng không nói gì.

Những gì hắn vừa nói là sự thật, anh là một người vô giá trị.

Nhưng có ý nghĩa gì không? Không.

Hoắc Sơ Tiêu gần như ở trong trạng thái xuất hồn vào nửa sau của bữa ăn, ăn bữa cơm mà như ở với ma quỷ.

Anh chỉ nhớ những gì cha anh nói riêng với anh về quản lý kinh doanh và nhu cầu gia đình, lần đầu tiên vỗ vai anh, đó đã là hành động an ủi gần nhất.

Cha cũng khen anh, đó cũng là lần đầu tiên. Khen ngợi anh là người có ý trí.

Hoắc Sơ Tiêu nghĩ, đương nhiên phải có lý trí, một người ngu dốt làm sao có thể vì gia tộc mà cưới một người mình chưa từng gặp mặt.

Chú Quý dường như rất hài lòng với chính mình, sự hài lòng đó chứa đựng nhiều điều mà Hoắc Sơ Tiêu không hiểu, nhưng khi chú Quý hài lòng, cha anh thậm chí còn hạnh phúc hơn.

Sau khi nói lời tạm biệt, cha anh buộc anh phải trao đổi thông tin liên lạc với Quý Tông Minh trước khi đưa anh về nhà.

Trong toàn bộ quá trình, Quý Tông Minh có biểu hiện khinh thường, thờ ơ như người ngoài cuộc.

Hoắc Sơ Tiêu ngồi trong xe, nhìn danh bạ mới thêm vào trên điện thoại, nghĩ đến vẻ mặt của hắn, đột nhiên có chút ghen tị.

Bao nhiêu năm anh nghĩ rằng anh có thể bày tỏ cảm xúc của mình như mong muốn.

Nhưng nếu anh bày ra vẻ mặt đó, cha sẽ không vui.

Sau khi về đến nhà, mẹ chủ động chào đón anh.

“Anh đã nói với thằng bé chưa?” Mẹ hỏi cha, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, bà như trút được mọi căng thẳng, chậm rãi đi về phía Hoắc Sơ Tiêu.

"Con trai, con hiểu hết chưa?"

Hoắc Sơ Tiêu nhìn bà, bà nói chuyện với anh rất dịu dàng, anh gật đầu: "Dạ."

"Tốt……"

"Cha, mẹ, con có một câu hỏi."

Hai người ngồi đối diện lập tức nghiêm túc nhìn anh.

"Tại sao không phải Sơ Hồng?"

Mẹ nhướng mày khó tin: "Cái gì?"

"Tại sao không để Sơ Hồng kết hôn ... em ấy chắc chắn đã qua tuổi hợp pháp."

Tay cha đập mạnh vào thành ghế sô pha.

"Mày nói chuyện với người lớn như vậy? Với thái độ này sao? Mày đang chất vấn cha mẹ mình sao?!"

Mẹ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ngăn cha đang tức giận lại, chậm rãi nói: “Sơ Tiêu, con là con cả, còn nó là em trai của con, nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, gánh vác trước là điều đương nhiên. Hơn nữa, như vậy. Điều quan trọng nhất, chọn con là vì tin tưởng con, công nhận bạn. Sơ Hồng vẫn còn trẻ, thằng bé không hiểu gì cả, nó không có lý trí như con."

Điều đó nghe thật hợp lý.

Đúng rồi, anh thích hợp.

Hoắc Sơ Tiêu nhìn đồng hồ treo tường, đã chín giờ tối. Đăng ký tham gia cuộc thi đã kết thúc.

Vì gia đình, vì công ty, anh từ bỏ đam mê vì những điều anh không bao giờ thích, đây không phải là lần đầu tiên anh từ bỏ cơ hội, cũng không phải là lần cuối cùng.

Nhưng anh đã từ bỏ vô số lần, kết quả cuối cùng là gì?

Bố mẹ tối nay nói với anh rất nhiều, nhưng họ thậm chí còn không hỏi, Sở Tiêu, con có thích người đó không? Con có muốn kết hôn với hắn?

Họ chỉ nói rằng anh thích hợp nên anh có thể tự chịu đựng nó. Nên cha mẹ không cần phải lo lắng về những chi tiết này.

Anh hiểu.

Anh có thấy khó chịu không? Dĩ nhiên.

Nhưng đây là lần đầu tiên cha vỗ vai anh như vậy, mẹ chưa bao giờ nói chuyện với anh một cách dịu dàng như vậy.

Đây không phải điều anh mong muốn từ cha mẹ bấy lâu nay sao?

Nhìn xem, chỉ cần anh làm việc đủ chăm chỉ, cha mẹ anh sẽ thực sự thích anh hơn một chút, đúng không?

Vậy nên, đừng nghĩ mình nạn nhân, đừng nghĩ về lý do tại sao Sơ Hồng không thể thay anh.

Chẳng phải cha mẹ đã mừng cho mình rồi sao? Thế đã đủ rồi.

Họ nói đây là việc quan trọng nên phải làm cho tốt. Chỉ cần duy trì cuộc hôn nhân, anh có thể làm tốt.

Nửa đêm, Hoắc Sơ Tiêu lên cơn sốt.

Anh mắc chứng mất ngủ, hết lần này đến lần khác thuyết phục bản thân, ép mình đến tê liệt, nỗi buồn tràn ngập trong lòng, toàn thân nóng như thiêu như đốt.

Những lời của Quý Tông Minh cứ văng vẳng bên tai.

——Mấy đứa con được yêu thương luôn bất đắc dĩ, chỉ có thể đẩy những đứa như tôi với cậu, tùy ý để họ điều khiển.

— Bị gia đình ném ra ngoài như một vật hiến tế.

Hoắc Sơ Tiêu nhắm chặt mắt, bịt tai lại.

"Im lặng đi!"

— Nạn nhân, cậu và tôi, cả hai.

Âm thanh giễu cợt vang lên từng lớp từ mọi ngóc ngách trong phòng, giống như những làn sóng âm thanh chứa ma thuật.

"Câm miệng!"

"Không, không!"

Anh trằn trọc, đau khổ.

--Kẻ thất bại.

"Tôi không phải!"

Hoắc Sơ Tiêu cuối cùng đau đớn mở mắt ra, anh bàng hoàng mở chiếc tủ đầu giường, lấy viên thuốc ngủ từ bên trong ra, nuốt bừa bãi.

Cơn đau đầu như búa cha, cơn sốt cao gần như lau khô những giọt nước mắt sắp trào ra từ khóe mắt anh.

Tác dụng muộn màng của thuốc cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Tuy nhiên, khi mọi thứ chìm vào bóng tối, ý thức dần mờ đi, nhưng không có sự bình yên nào được mở ra sau khi anh chìm vào cơn mơ.

Trong giấc mơ, anh dường như nhìn thấy một cuốn tiểu thuyết.

Thật trùng hợp, tên của hai nhân vật chính trong tiểu thuyết rất quen thuộc với anh, một người là đối tượng anh mới gặp hôm nay, Quý Tông Minh.

Người còn lại là em trai của anh.

Nội dung của cuốn tiểu thuyết nhẹ nhàng ngọt ngào, điều anh chưa từng trải qua, anh biết rằng cuộc sống của em trai mình là như thế này. Nó giống như thiên đường.

Điều duy nhất khiến mọi người không thích là người anh trai hoàn toàn trái ngược với Hoắc Sơ Hồng, người bị mọi người coi thường.

Tính cách nhu nhược, phong cách khó hiểu, cướp đi người tình định mệnh của Sơ Hồng, liều mạng duy trì cuộc hôn nhân này với danh nghĩa bảo vệ gia tộc, chính là trở ngại lớn nhất ngăn cản tình yêu ngọt ngào của hai người, tự tử sau khi gửi đơn ly hôn.

Bị độc giả chỉ trích là——

Ngay cả sau khi chết, anh ta không bao giờ quên mình là một con quỷ.

Làm mấy chuyện vô ích từ đầu đến cuối.

Lãng phí.

Không phải, không phải!

Hoắc Sơ Tiêu nghe thấy mình hét lên trong im lặng.

Tác giả đã trả lời dưới mấy bình luận này: Các bạn thân mến, ban đầu đây là nhóm dành cho vạn nhân mê, đối với hào quang vạn người ghét, xin đừng buông lời nói sự bất mãn của bạn một cách bất cẩn

Hoắc Sơ Tiêu, người đang mong đợi minh oan cho bản thân, đã chết lặng khi nhìn thấy dòng chữ đó.

Anh sững người tại chỗ, đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Hiểu vì sao anh không được cha mẹ yêu thương.

Xem tại sao mọi thứ anh làm đều sai.

Hiểu vì sao dù cố gắng thế nào cũng không thay đổi được.

Ra là vậy, là do hào quang vạn người ghét.

Cuộc sống của anh như một trò đùa. Anh sống để trở thành một trò đùa.

Đôi mắt của Hoắc Sơ Tiêu trống rỗng trong giây lát, như thể anh ấy đã đoán ra điều gì đó.

Nhưng chẳng mấy chốc, cơn đau trong cơ thể ập đến.

Anh đột nhiên mở mắt ra sau cơn đau gần như muốn xé nát linh hồn mình.

Thở hổn hển như người sắp chết đuối. Anh đổ mồ hôi đầm đìa vì đau, ga trải giường cũng ướt đẫm mồ hôi.

Trời vẫn tối đen như mực.

Giấc mơ tan biến, anh trở về với thế giới của riêng mình, về ngôi nhà mà không ai thích anh, về căn phòng ngủ ở góc xa nhất.

"Tỉnh, tỉnh! Cậu không sao chứ?"

Có lẽ nghe thấy tiếng hét của anh, một người hầu bật đèn ngủ, đang lay vai anh.

Hoắc Sơ Tiêu đợi một lúc lâu mới có thể lấy lại khả năng nói chuyện.

"Không có gì..."

Thấy hắn đúng thật không có việc gì, người hầu bị quấy rầy giấc ngủ lộ ra vẻ mặt oán trách, giống như rất không hài lòng khi nửa đêm bị anh đánh thức.

Nhưng không biết vì sao, Hoắc thiếu gia ngày thường ngây ngốc này bây giờ trông có chút đáng thương, khiến người ta cảm thấy không đành lòng.

Vì vậy, người hầu đã rót cho anh một cốc sữa nóng trước khi rời đi.

Sau khi nuốt xuống chất lỏng ấm áp, nó ngay lập tức làm ấm tứ chi của anh, Hoắc Sơ Tiêu cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực.

Ngoài cửa sổ, trời lại bắt đầu mưa to.

Anh vẫn chưa quên giấc mơ đó.

Có phải tất cả mọi người đều ghét anh không ... Hoắc Sơ Tiêu ngồi trên giường ôm chặt lấy mình.

Không biết vì sao, anh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra không phải anh làm không tốt... mà do... hào quang chết tiệt này.

Anh bật cười.

Thật công bằng.

Nếu không thể thay đổi vận mệnh bị người khác ghét, thì ít nhất anh cũng có thể làm một việc.

Không thể làm hài lòng cả thế giới thì chỉ có thể làm hài lòng chính mình, chẳng phải tốt hơn sao?

Cuối cùng thì anh cũng có lý do, dũng khí, sự nhẹ nhõm để đối mặt với những ánh mắt đó.

Tác giả có lời muốn nói:

Sơ Tiêu sẽ bắt đầu một cuộc sống mới! Đừng phiền não nữa!