Chương 4

Vào ban đêm, đường phố nhộn nhịp, hư hỏng, những vũng nước nhỏ phản chiếu dường như dát vàng lên ánh đèn câu lạc bộ bên đường. Loa siêu công suất trong quán bar mạnh đến mức có thể cảm nhận được sóng âm thanh ngay cả khi đứng trên đường phố.

Tuy thế, sảnh bida trên tầng cao nhất của câu lạc bộ nổi tiếng nhất, Hawaii, sạch sẽ như một thiên đường.

Dưới bản giao hưởng êm dịu, chỉ có thể nghe thấy tiếng ồn nhỏ của gậy bida và tiếng bi lăn vào lỗ.

Quả bóng trắng lướt qua quả bóng đỏ mục tiêu, gần như không dừng lại, sau khi xác nhận đã trật, Trịnh Phó Trình tức giận tặc lưỡi: "Mẹ nó, hôm nay thật xui xẻo!"

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Quý Tông Minh đối diện đang xoa bột lên đầu gậy, càng thêm chán nản nên chỉ ngồi sang một bên uống nước.

Đúng như dự đoán, 1 điểm, 3 điểm, 1 điểm, 6 điểm……Quý Tông Minh gần như đã dọn sạch một nửa bàn bida chỉ với một lần bắn, hắn không ngừng suy nghĩ trong lúc đánh bida, rồi xử hết đống bi chỉ trong một lần.

“Đinh!!!!”

Bi đen rơi vào trong lỗ, Trịnh Phó Trình cũng không thèm uống nước nữa, đứng dậy sốt ruột nói: "Mẹ kiếp, cậu không phải muốn một nhát gϊếŧ tôi đấy chứ?"

Quý Tông Minh dựng cây sào bình tĩnh nói: "Ai biết gì đâu."

"Không đúng, cậu thật sự đi nhập ngũ bốn năm à? Quân đội cậu không có phòng bida đúng không? Kĩ năng này sao lại tiến bộ thay vì lùi? Thậm chí còn thái quá hơn trước khi cậu nhập ngũ?

Sau khi canh góc độ, mắt Quý Tông Minh sáng lên, hắn lại thực hiện một cú thụt bi sắc bén.

Nhìn thấy trên bàn chỉ còn lại một vài bi, Trịnh Phó Trình nóng nảy muốn làm loạn cả bàn, bạn bè xung quanh cười ngăn cản, "Sao mày không chịu thua đi Trịnh Tam Nhi? "Còn thiếu một chút thôi, cả ngày nằm trên giường phụ nữ có vấn đề gì sao? Mắc gì ngay anhy sào cũng cầm không vững."

Vừa nói, vừa cười vừa như tên trộm chọc chọc eo hắn ta, Trịnh Phó Trình nhanh chóng trốn đi.

Vài người cười ầm lên.

Xem lại Quý Tông Minh trầm mặc như nước mùa thu, thoa bột lên đầu gậy, đoan chính, ngay thẳng hơn cây sào.

Trịnh Phó Trình chịu đủ phiền phức rồi, mà vẫn là không khoan nhượng nói: "Nằm trên giường nữ nhân có gì không tốt? Quý thiếu gia của chúng ta sắp kết hôn rồi, xem hắn có thể cầm cự nổi hay không..."

Người xung quanh thầm mắng hắn ta, liên tục nháy mắt

Trịnh Phó Trình: "Cái giề, tôi nói sai cái gì sao?"

Một người xót xa:“Chạm vào nỗi đau rồi……”

Quý Tông Minh đang nhắm vào trái bi nâu, nghe thấy vậy, hắn liếc nhìn Trịnh Phó Trình, không nói gì, nhưng sức mạnh của hắn không hề giảm, quả bi trắng đã chạm vào mục tiêu, sau khi đánh bi nâu vào lỗ, nó đã đánh đủ bốn nhịp trước khi dừng lại .

Trịnh Phó Trình vô cùng kinh ngạc: "Không phải chứ? Nhà tôi có nhận thiệp mời, với lại Hoắc Sơ Hồng con út Hoắc gia, thằng nhóc kia tôi đã từng gặp qua, nó là học sinh. Chậc chậc chậc chậc, điển hình là người vừa đẹp vừa thông minh nha, lão Quý có phúc ghê…”

“Sai rồi.” Quý Tông Minh nói.

“Hở?”

"Là con trai cả của Hoắc gia, Hoắc Sơ Tiêu." Vừa nói, hắn vừa tung ra cú đánh cuối cùng. Làm tất anhc quả bóng lăn vào lỗ, Quý Tông Minh đứng thẳng dậy, mất kiên nhẫn nói nói: "Dọn sạch đi. Tôi thắng rồi."

Theo thỏa thuận trước khi bắt đầu, người thua cuộc mời khách. Vì vậy, kẻ thắng, người thua, mấy người bạn rảnh rỗi đi đến một nhà hàng lẩu nổi tiếng gần đó, người quản lý đích thân đưa họ vào phòng riêng.

Trịnh Phó Trình đau lòng cho món thịt bò wagyu cao cấp mà mấy đứa cháu trai trước mặt đặt mua, đồng thời nói tiếp chủ đề trước đó.

"Hoắc Sơ Tiêu? Đù, cậu đang đùa tôi à? Thiếu gia nổi tiếng vô dụng của Hoắc gia?"

Vu Chấn ngồi bên cạnh nhíu mày gắp cho hắn một đũa thịt: "Cậu ăn không thể ngậm miệng lại à."

Quý Tông Minh cười khẩy: "Đúng vậy, một đứa con ngoài giá thú với một thiếu gia vô tích sự thật hợp làm sao."

Vài người trong số họ lớn lên cùng nhau, Quý Tông Minh biết mẹ anh không có địa vị, không ai thực sự quan tâm đến tình anh em. Nhưng Quý gia hiển nhiên không nghĩ như vậy, chấp nhận Quý Tông Minh đã là nhượng bộ, sau đó lại tìm cho hắn một cuộc hôn nhân tốt? Cứ như kẻ ngốc mơ mộng nhỉ.

Hôn nhân thương mại, bốn chữ này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều hiểu trong lòng.

Vu Chấn không khỏi nói: "Kết hôn là chuyện trọng đại, cậu nói nhẹ tênh như vậy."

Quý Tông Minh không nghiêm túc: "Tôi vẫn luôn giữ thái độ này đối với hôn nhân. Hơn nữa, một cuộc hôn nhân thương mại không khác gì đang nói chuyện kinh doanh. Sau này, chỉ cần tìm lý do để không ở bên nhau rồi chia tay là xong."

Trịnh Phó Trình, người đang ăn thịt uống rượu vui vẻ, nghe thấy lời đó, đột nhiên lão thần* nói:"Vậy thì cậu không hiểu vị thiếu gia vô tích sự này rồi. Hoắc Sơ Tiêu Hoắc gia, mọi người trong giới đều biết nổi tiếng là con cháu hiếu thảo. Vì một lời tử tế của cha, anh ta có thể làm bất cứ điều gì, thậm chí chịu đựng mọi gian khổ”.

*lão thần (老神) mọi người ai có từ nào hay hơn comment cho tui biết nha

Ngay cả Vu Chấn, người luôn thận trọng, cũng gật đầu: "Người này có thể làm bất cứ điều gì vì gia đình. Nếu sau này cậu gặp người mình thực sự thích rồi muốn ly hôn, để bảo vệ lợi ích của gia đình, tôi sẽ sợ cậu ta sẽ không dễ dàng buông tay."

“Còn không đẹp bằng Hoắc Sơ Hồng,” Trịnh Phó Trình phù phiếm nói, “Cũng không hấp dẫn bằng Hoắc Sơ Hồng, cứ suốt ngày đờ đẫn.”

Ngoại hình ... Quý Tông Minh nhớ lại lần họ gặp nhau trước đây, hắn thực sự không thích tính khí buồn tẻ và u ám của Hoắc Sơ Tiêu, nhưng chỉ xét về các đặc điểm trên khuôn mặt, mặc dù không thể gọi là sáng sủa nhưng cũng khá đẹp trai. Lại gần, sẽ thấy đôi mắt giống như con nai trong sáng, đầy cảnh giác.

Ít nhất thì cũng thuận mắt.

Nhưng phần nói về việc "làm bất cứ điều gì cho gia đình" khiến hắn ngạc nhiên.

Quý Tông Minh cuối cùng nhíu mày, "Thì ra cậu ta là loại người này?"

Trịnh Phó Trình hả hê: "Cậu thân rơi vào biển lửa rồi."

*

Một ngày sau khi Hoắc Sơ Tiêu rời khỏi văn phòng riêng, Hoắc Sơ Hồng đã đến công ty một cách long trọng.

Kết thúc phần giới thiệu, Hoắc Sơ Hồng như có phép màu bưng ra một hộp đồ ăn vặt, nói rằng sẽ mang đến cho các anh chị em trong văn phòng, các nhân viên xung quanh trò chuyện rất nhiệt tình.

Hoắc Sơ Tiêu vốn cho rằng náo nhiệt không liên quan gì đến mình, lẳng lặng ở trong góc, không còn bị ám ảnh bởi công việc sáng nay dùng để lấy lòng cha. Thay vào đó, anh vô tình mở trang web của trường cũ của mình và thành công tìm thấy những bức tranh của chính mình trong cuộc triển lãm các tác phẩm xuất sắc của sinh viên tốt nghiệp.

Anh dường như có thể nhớ lại từng ngày trong quá khứ, nhưng anh chỉ cảm thấy như đã qua cả một đời...

Vừa chống cằm ngẩn ngơ, chợt nghe có người gọi mình.

"Anh."

Hoắc Sơ Hồng và nhóm người phía sau đang tiến về phía anh, Hoắc Sơ Tiêu ban đầu muốn đóng trang web trong tiềm thức, nhưng con chuột vẫn ở trên biểu tượng "X" trong hai giây rồi di chuyển đi.

“Sơ Hồng.” Anh đáp.

Mặc dù từ nhỏ đã sống dưới cái bóng của em trai mình, nhưng Hoắc Sơ Hồng không hề đối xử tệ với anh, cho dù có ghét anh, anh cũng không thể bình tĩnh ghét bỏ người này.

Hoắc Sơ Hồng cười rạng rỡ, nhét vào trong lòng anh một đống đồ ăn vặt.

"Em nhớ anh thích đồ ngọt nhất, những thứ này siêu ngọt~"

Hoắc Sơ Tiêu mất cảnh giác, ngu ngốc duy trì tư thế lấy đồ ăn vặt, chưa kịp nghĩ ra lời gì để nói, chỉ có thể ngập ngừng, "Ồ... cảm ơn."

"Tại sao anh lại lịch sự với em?"

Hoắc Chu Hồng lại cười.

Nhưng những người phía sau cậu ta lại có biểu cảm khác, họ nhìn Hoắc Sơ Tiêu bằng ánh mắt trêu chọc, như thể đang nói: Nhìn em anh xem, cậu ta tốt biết bao.

Hoắc Sơ Tiêu nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, trong lòng thầm nghĩ: Đừng để ý đến ánh mắt của những người này nữa, thật sự rất nhàm chán.

Không chỉ nhàm chán mà còn chướng mắt.

Hoắc Sơ Hồng không chịu rời đi, còn muốn kiếm cớ ở lại trước bàn làm việc của anh trai mình một lúc, nhìn trái nhìn phải, nhưng Hoắc Sơ Tiêu sống như chết, ngay cả một cây bút nhỏ cũng không tìm được ngoài các sản phẩm điện tử.

Cậu ta liếc nhìn máy tính có diện tích lớn nhất, mắt sáng lên, vội vàng tiến lên.

"Anh à, anh đang xem cái gì vậy?"

Hoắc Sơ Tiêu: "Vẽ. Anh đang cảm nhận cá."

Hoắc Sơ Hồng lộ ra vẻ lo lắng: "Đừng để ba nhìn thấy, anh biết ba không thích anh làm những chuyện này mà..."

Đúng là sáo rỗng phiền phức.

Nếu như là quá khứ, anh đã ngoan ngoãn đóng trang web, nhỏ giọng cảm tạ cậu ta nhắc nhở.

Nhưng chẳng phải đã nói rằng anh chỉ muốn làm hài lòng bản thân mình sao? Hoắc Sơ Tiêu, mày sắp bắt đầu làm việc này. Anh nhủ thầm trong lòng.

Anh sẽ nói gì nếu đó là con người thật của mình... hoàn toàn nghe theo trái tim mình?

Hoắc Sơ Tiêu cười với em trai, nhẹ nhàng nói: "Được, vậy bây giờ anh bắt đầu làm việc, em đi đi được không? Nhiều người vây quanh máy tính của anh như vậy làm gì?"

Hoắc Sơ Hồng sửng sốt trong giây lát, nhưng Hoắc Sơ Tiêu không để ý đến sự thay đổi trên nét mặt của cậu ta, anh quay lại máy tính, bình tĩnh mở tài liệu.

Chỉ nghe thấy một giọng nói hơi xấu hổ phía sau: "A, em xin lỗi, em xin lỗi."

Sau đó, những nhân viên đi theo Hoắc Sơ Hồng mới nhận ra rằng hành vi của họ thực sự không phù hợp, cứ chạy tán loạn như chim thú.

Nhưng khi cậu ta trở lại nơi làm việc, có người không nhịn được nói với cậu ta: "Cậu có cảm thấy... vừa rồi anh ấy có khác thường không?"

Đối phương khó hiểu, nhàn nhạt nói: "Có sao?"

Cùng lúc đó, Hoắc Sơ Tiêu đắm chìm trong một loại kɧoáı ©ảʍ thần kinh.

Cuộc vui này kéo dài đến trưa.

Thay vì hành hạ ruột gan, anh quyết định ăn trưa đúng giờ. Ngay khi anh khóa màn hình máy tính, anh lại nghe thấy giọng nói của anh trai mình.

"Anh, chúng ta cùng nhau đi ăn đi, em vẫn chưa biết chỗ nhà ăn công ty."

"Đi theo hành lang này, rồi rẽ trái một lần nữa. Em có thấy biển báo không? Nó khá rõ ràng." Hoắc Sơ Tiêu kiên nhẫn giới thiệu cho em trai mình trong khi dẫn đường.

"Nhưng... Giám đốc không phải đã dẫn em đi một vòng công ty trước rồi sao? Anh ta quên dẫn em đi nhà ăn sao?"

Hoắc Sơ Hồng tinh nghịch nháy mắt với anh, "Không phải, thật ra là muốn ăn với anh, nên em nói vậy thôi."

Hoắc Sơ Tiếu cười nói: "Vậy em chỉ cần nói, anh còn có thể từ chối sao?"

Hai người tự phục vụ bữa ăn của mình trong khu vực buffet, ngồi xuống bàn dành cho hai người.

“Anh à, em còn có chuyện muốn hỏi anh…” Hoắc Sơ Hồng nghiêng người về phía anh, thần bí nói: “Buổi chiều cha vừa đưa cho em một phần dữ liệu, vừa yêu cầu em đưa ra một bản báo cáo phân tích, nhưng em không hiểu ở nhiều chỗ nên em muốn nhờ anh giúp đỡ”.

Hoắc Sơ Tiêu vốn muốn nói rằng tôi là một bộ não chỉ biết học vẽ, dữ liệu của tôi cũng là một mớ hỗn độn, tôi đã ở công ty lâu như vậy, mỗi lần tôi giao bản phân tích dữ liệu cho cha, tôi đều bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Nhưng trong đầu anh chợt nảy ra một ý nghĩ, hai chữ từ chối quanh quẩn trên môi rồi lại nuốt xuống.

"Được, " hắn nói, "Gửi số liệu cho anh, đến lúc đó anh sẽ cho em bản phân tích hoàn chỉnh, em cứ việc đưa cho cha. Nhưng chỉ có lần này thôi."

Hoắc Sơ Hồng khoa trương chắp tay, hô to: "Cứu nạn cứu khổ Quán Âm Bồ Tát!"

Nhưng Hoắc Sơ Tiêu không còn gượng gạo đáp ứng như trước nữa mà chỉ ngồi xuống ăn, không quan tâm đến những chuyện khác.

Sau khi ăn xong, anh trở về, dành cả buổi chiều giúp em trai viết văn kiện theo lời nó, nhìn Hoắc Sơ Hồng mang đến văn phòng công tác của cha.

Hoắc Sơ Tiêu bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng mười lăm phút trước khi anh nghe thấy tiếng động từ văn phòng tổng thống.

Anh thấy rằng cha thực sự vỗ vai em trai mình, đưa nó ra ngoài, nói một số lời khen ngợi như "hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ".

Trái tim của Hoắc Sơ Tiêu trở nên lạnh giá.

Khi cha anh đóng cửa và quay trở lại, Hoắc Sơ Hồng hào hứng đi về phía anh, giơ ngón tay cái với anh, Hoắc Sơ Tiêu gần như lúng túng đứng dậy, bước tới và hỏi anh: "Thế nào?"

"Từ đầu đến cuối khen em hơn mười phút! Anh, anh thật là lợi hại."

Hoắc Sơ Tiêu không quan tâm cha khen năm phút hay mười lăm phút mà tập trung vào vấn đề, hỏi: "Có phải em đưa cho cha bài anh viết cho em không?"

Hoắc Sơ Hồng hơi kinh ngạc, đem văn kiện đưa cho anh: "Đúng vậy, một chữ cũng không dám sửa, em sợ phạm sai lầm."

Hoắc Sơ Tiêu nhìn vào tài liệu mà từng từ được gõ bằng bàn phím của chính mình, nửa kia trái tim cũng lạnh đi.

Hóa ra là sự thật. Quả nhiên đó là sự thật……

Đó rõ ràng là cùng một tài liệu, nó rõ ràng được viết bởi cùng một người.

Hoắc Sơ Hồng được cha khen ngợi, nhưng ha... ha, anh bị mắng là vô dụng suốt một năm.

Hoắc Sơ Tiêu nhắm mắt lại trong đau đớn.

Sau khi xác nhận lại, cuối cùng anh cũng có thể bình tĩnh lại.

Hoắc Sơ Hồng nhìn anh, có chút không hiểu nói: "Anh, làm sao vậy?"

Hoắc Sơ Tiêu cười với cậu ta: "Không có việc gì, cảm ơn."

Sau cùng, anh đi thẳng đến văn phòng chủ tịch.

Gõ cửa phòng làm việc của cha mình, Hoắc Sơ Tiêu bình tĩnh nói với nụ cười trên môi trước khi bị đầu dây bên kia trách mắng: "Ai cho mày tùy tiện vào?"

"Tôi đến đây để từ chức."

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiểu Tiêu Hoắc pha kè: Cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì cho gia đình mình! (bịp bợm)

Tiểu Tiêu Hoắc thực sự: Mẹ nó chứ gia đình, muốn chơi tiêu chuẩn kép, phải không? Từ chức!