Chương 6

Tới bữa tối, khi quản gia lên nhắc nhở đến lần thứ ba, Ngôn Khâu mới từ từ đi xuống dưới sự hỗ trợ của Kỷ Tinh Lam.

Dù rằng cậu đã năm lần bảy lượt nói rõ mình không cần giúp đỡ, nhưng Kỷ Tinh Lam kiên quyết yêu cầu phải làm như vậy trước mặt Kỷ phu nhân.

Nhìn phong thái chó liếʍ này của Kỷ Tinh Lam, cuối cùng Ngôn Khâu cũng chấp nhận hiện thực Kỷ Tinh Lam thực sự không có ý định phản kháng nữa.

Nếu như giống như những gì mà Kỷ phu nhân đã tính toán, tiếp theo đây cậu phải kết hôn và sinh con thật à?

Nghĩ đến việc sinh con, trong đầu Ngôn Khâu lập tức hiện lên vài hình ảnh R18… Cơ thể không tự chủ được run lên nhè nhẹ, cậu thở hắt ra.

Không. Không, vẫn là không thì hơn.

Nhà ăn cũng được trang trí theo phong cách phương Tây cổ kính, trên trần treo một ngọn đèn thủy tinh lộng lẫy xa hoa, trên tường gắn tranh sơn dầu, bình sứ đặt ở phía góc, trên bàn ăn dài trải khăn trải bàn và những bộ đồ ăn đã được xắp cẩn thận, giữa bàn đặt lọ hoa lớn cắm đầy hoa tươi.

Việc trang trí nhà đều do một tay Kỷ phu nhân lo liệu, bà thích phong cách này vì nó khiến bà nhớ đến ngôi nhà trước đây của mình.

Kỷ Tinh Lam nửa nâng nửa giữ cánh tay của Ngôn Khâu, chăm sóc cẩn thận như thể đang nâng niu một con búp bê sứ. Không đợi người hầu lại gần, hắn chủ động kéo ghế ra cho Ngôn Khâu, diễn dặt một mặt quý ông chu đáo.

Kỷ phu nhân ngồi đối diện nhìn đôi trẻ cầm sắt hài hoà không nhịn được cười tủm tỉm. Trên thực tế ở nơi bà không nhìn thấy, Ngôn Khâu cố ý giẫm mạnh lên chân Kỷ Tinh Lam, coi nó như đồ vô tri hung tợn nghiền nghiền đạp đạp.

Bị ánh mắt như thiêu đốt của Kỷ phu nhân đảo qua, Ngôn Khâu không khỏi rùng mình. Cậu mới chỉ từng gặp qua ánh mắt này ở một nữ sinh đang phát cuồng vì CP thôi.

Ngôn Khâu ngoan ngoãn chào hỏi Kỷ phu nhân, sau đó không nhịn được nghĩ trong lòng: Ầy, mình vẫn là fan của những người có mẹ ruột…

Kỷ Tinh Lam ngồi xuống ở phía đối diện, bọn họ rõ ràng chỉ có ba người, thế nhưng lại chiếm dụng hoàn toàn cả cái bàn ăn dài. Gan ngỗng, cá hồi xông khói các thứ đã được bày sẵn trên bàn.

Ngôn Khâu không quen ăn cơm Tây, từ nhỏ đến lớn đồ cậu ăn nhiều nhất chính là hệ thống chín món chính của Trung Quốc - đồ ăn căng tin.

Cậu không có đam mê nào với đồ ăn cả, thích ăn nhất là các món ven đường, vừa ngon vừa rẻ. Nhưng hiển nhiên những thứ đó không hề phù hợp với địa vị và thân phận thiếu phu nhân hiện tại của cậu ở Kỷ gia..

Ngôn Khâu không quen kiểu ăn uống thận trọng, trước mặt là bộ dao nĩa ba món, cậu không biết phải làm như thế nào, chỉ tùy tiện cầm độc cái nĩa lên ăn.

Sau khi các món chính lần lượt được dọn ra, Kỷ Tinh Lam cũng nhận thấy được vẻ chật vật của cậu, chủ động dời đĩa bít tết về phía mình, nhanh nhẹn cắt thành từng miếng vừa ăn, cẩn thận bóc thịt tôm hùm đặt vào đĩa bên cạnh. Thậm chí còn "thuận tay" rót cho cậu non nửa ly rượu nho, có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, chỉ thiếu điều lấy khăn lau miệng giúp mà thôi.

Ngôn Khâu nhận lấy ly rượu, chạm mắt hắn trong khoảnh khắc, giật mình cảm thấy một loại dịu dàng giả tạo. Nếu là một Omega bất kì, bị Kỷ Tinh Lam dùng thái độ này chăm sóc chắc có lẽ đã bị choáng váng đến không nhận ra Nam Bắc.

Đáng tiếc người tiếp nhận sự đối đãi này lại là Ngôn Khâu, cậu chỉ đành cười nhạo trong lòng.

Má nó, đồ giả tạo.

Có lừa được cũng chỉ có Kỷ phu nhân - người mang bộ lọc CP, đang chìm đắm vào việc gặm đường.

Tuy rằng Kỷ Tinh Lam làm vậy cũng có chút ngầu đấy, nhưng Ngôn Khâu có thẩm mỹ thẳng nam hộ thể, mấy hành động này thứ lỗi anh đây không rung động nổi.

Bữa ăn diễn ra được một nửa thì thiết bị đầu cuối của Kỷ phu nhân rung lên, thì ra là người chị em của bà rủ bà đi thẩm mỹ viện. Lúc này bà mới nhớ ra hôm nay vội vàng ghé qua đây mà quên mất lịch hẹn làm đẹp. Không đợi tới lúc món tráng miệng được mang lên, bà đã vội vàng đi gặp người chị em của mình.

Trước khi đi, Kỷ phu nhân ngọt ngào gửi cho Ngôn Khâu một nụ hôn gió: "Hai ngày nữa mẹ lại ghé thăm con nhé, tạm biệt cục cưng của mẹ."

Người giúp việc đều đứng xa xa, "cục cưng" Ngôn Khâu cực kì chăm chú đảo dĩa salad rau trộn sốt kem ngon miệng, Kỷ Tinh Lam bỗng nhiên lên tiếng.

"Ngôn Khâu."

"Hửm?" Ngôn Khâu chưa kịp lấy lại tinh thần, theo bản năng đáp lời.

Sắc mặt Kỷ Tinh Lam trở nên lạnh lùng, cứng ngắc hỏi: "Tôi gọi cậu à?"

Ngôn Khâu giật mình, cúi đầu "chậc" một tiếng, lòng bàn tay cũng túa ra mồ hôi lạnh.

Hít lấy một hơi để bình tâm lại, Ngôn Khâu cảm giác có cái gì không đúng.

Cậu nhủ thầm kĩ thuật diễn của mình cũng đâu đến nỗi nào đâu, chẳng lẽ chưa bao lâu đã bị tên này phát hiện rồi à?

Ngôn Khâu liếc nhìn Kỷ Tinh Lam đang ngồi ở phía đối diện bình thản như chưa hề có gì xảy ra, tựa như chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của Ngôn Khâu mà thôi.

Ngôn Khâu ước gì hắn quên đi chuyện kia, càng vùi đầu ăn không dám ngẩng lên nữa.

Vất vả mãi mới ăn xong bữa tối, Ngôn Khâu đang chuẩn bị đánh bài chuồn thì Kỷ Tinh Lam gọi giật lại:

"Ăn xong chưa?"

Ngôn Khâu gật gật đầu, trừng mắt nhìn Kỷ Tinh Lam rút ra một tờ khăn giấy - như thể hắn ta thực sự có ý định lau miệng giúp cậu.

Ngôn Khâu hoảng sợ nghiêng người về phía sau: "Cậu diễn nghiện luôn rồi à? Mẹ cậu đi rồi."

Kỷ Tinh Lam cười cười, vò khăn giấy ném qua một bên, khôi phục vẻ mặt bình thường: "Tắm rửa xong thì đến phòng tôi."

Nhìn khoé miệng Kỷ Tinh Lam nhếch lên, không hiểu sao Ngôn Khâu thấy bất an đến lạ. Dưới ánh nhìn nghi ngờ của Ngôn Khâu, hắn bình tĩnh đặt gọn dao nĩa xuống, từ tốn lấy khăn lau tay.

"Nhất định phải tới, có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."

@@@

Máy sưởi trong nhà tắm được bật hết công suất, ánh đèn chiếu vào gương bị phản chiếu có chút chói mắt.

Ngôn Khâu khoanh chân ngồi bo tròn trong bồn tắm, từ từ dội nước lên cổ, để những giọt nước trong suốt trượt xuống vuốt qua xương quai xanh rồi cứ thế lăn dọc mơn trớn từng tấc da non mềm, cuối cùng biến mất vào trong làn nước.

Cổ tay ban ngày bị Kỷ Tinh Lam túm chặt bây giờ vẫn còn hằn rõ hai vết bầm đỏ tím, dấu vết nổi bần bật trên cổ tay mảnh khảnh như thể chủ nhân của chúng vừa trải qua trận ngược đãi đáng sợ.

Ngôn Khâu cau mày nhìn cổ tay mình, càng thêm không hài lòng cái thân thể Omega yếu ớt này.

Mặt mày thì rõ xinh đẹp không còn chút nam tính nào hết, toàn thân cũng chẳng được bao nhiêu lạng thịt, da so với con gái còn trắng nõn non nớt hơn, hơi động mạnh là bị bầm tím, đúng là kiểu búp bê sứ được nuông chiều lớn lên.

Khi Ngôn Khâu trèo ra khỏi bồn tắm, cậu đứng trước gương lau người, chán nản nhìn dáng người của mình. Chiều cao 1m7 đối với Omega cũng không phải là thấp, còn có đôi chân vừa thon vừa dài, nhưng đứng trước cây đại thụ Alpha Kỷ Tinh Lam, chú sẻ nhỏ Ngôn Khâu thảm không nỡ nhìn.

Cậu đã xác nhận với Kỷ Tinh Lam, đúng thật là mình đã chết rồi. Thi thể sớm đã hoá thành tro, vậy nên ước mong quay trở về thân thể cũ căn bản chỉ là hão huyền.

Ngôn Khâu ngâm mình trong phòng tắm đến quên mất thời gian, Kỷ Tinh Lam sợ đứa ngốc Ngôn Khâu nghịch dại chết đuối trong bồn tắm, vì thế hắn tới gõ cửa:

"Cậu đang tính ngủ trong đấy hay gì, có cần tôi vào giúp cậu tắm rửa mặc quần áo luôn không?"

Cả người Ngôn Khâu run lên, vội vàng tăng tốc độ trên tay: "Không cần, xong ngay đây, cậu đi ra đi."

Kỷ Tinh Lam không tỏ ý kiến, tùy tiện nói: "Mau lên."

Chờ đến khi Ngôn Khâu vội vàng lau người khoác áo choàng tắm bước ra thì bên ngoài đã không còn người. Lấy khăn lông lau mái tóc ướt sũng, Ngôn Khâu do dự không biết có nên sang bên đó hay không.

Nhớ tới thái độ của Kỷ Tinh Lam, hiển nhiên việc cần nói rất quan trọng. Thở dài một tiếng an ủi cho số phận bé nhỏ, Ngôn Khâu ném khăn sang một bên, hiên ngang bước sang phòng của Kỷ Tinh Lam.

@@@

Kỷ Tinh Lam mở đèn bàn, yên tĩnh ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Ngôn Khâu đang e dè đứng ngoài cửa. Hắn nhướng cằm, ra hiệu Ngôn Khâu ngồi xuống ghế sô pha: "Tắm xong rồi?"

Ngôn Khâu gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha đôi, tiện tay với lấy cái gối đặt lên đùi. Kỷ Tinh Lam đứng dậy, chậm rãi đi về phía cậu, nghiêng đầu sát lại gần cổ của cậu hít lấy một hơi thật sâu. Người Ngôn Khâu thoang thoảng mùi sữa tắm thơm mát, xen lẫn với chút pheromone mùi cam quýt.

"Cậu làm gì vậy?" Thấy hắn bất thình lình ghé đầu lại, Ngôn Khâu lập tức rụt cổ giơ tay đẩy hắn ra. Kỷ Tinh Lam cũng không tức giận, trong mắt ánh lên điểm không rõ ý vị, quay đầu đi đến ngăn tủ phía bên kia.

Bởi vì ngâm mình thời gian dài trong phòng tắm, môi Ngôn Khâu đỏ tươi ướŧ áŧ, hai gò má ửng hồng do thiếu dưỡng khí. Mái tóc mới khô một nửa thi thoảng vẫn nhỏ nước, vạt áo phía trước cũng sắp bị những giọt nước ấy nhuộm ướt rồi.

Kỷ Tinh Lam lục lọi một hồi, ném phong thư các thứ sang một bên, từ trong ngăn kéo lấy ra thứ gì đó, hắn quay đầu ra hiệu cho Ngôn Khâu: "Đưa tay ra."

Thái độ lúc nóng lúc lạnh của Kỷ Tinh Lam khiến Ngôn Khâu đoán không ra hắn đang suy tính điều gì, càng vậy Ngôn Khâu lại càng thêm chột dạ.

Ngôn Khâu cắn răng, chậm rãi giơ tay ra, nhìn Kỷ Tinh Lam đi về phía mình, sau đó - quỳ xuống….

Ngôn Khâu giật mình, đơ người nhìn Kỷ Tinh Lam đang quỳ một gối trước mặt cậu, từ trên nhìn xuống chỉ có thể thấy được mái tóc vàng cùng chiếc khuyên tai bên trái. Kỷ Tinh Lam không cảm thấy có gì không ổn, hắn tự nhiên nắm lấy cổ tay cậu, động tác nhẹ nhàng cẩn trọng xắn từng đoạn tay áo của cậu lên, một vết đỏ tím nổi bật trên cổ tay bị lộ ra dưới ánh đèn.

Ngôn Khâu cũng cúi đầu nhìn từng động tác của Kỷ Tinh Lam, vừa rồi nhìn thấy vết bầm này cậu cũng thấy bình thường không đau chút nào, chỉ cảm thán da thịt Omega quá mảnh mai.

Nhưng khi Kỷ Tinh Lam dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm, cậu vẫn giả vờ đau đớn, cau mày "hừ" một tiếng. Gì chứ, cậu hiện tại đang là Omega mong manh yếu ớt đó.

Hàng mi mảnh dài của thiếu niên rũ xuống, phía đuôi mắt còn dính chút sương, như thể mới bị ai đó bắt nạt đến phát khóc. Quả nhiên trong mắt Kỷ Tinh Lam xuất hiện biểu tình thương tiếc, động tác trên tay cũng nhẹ đi ba phần.

Ngôn Khâu rũ mắt nhìn người đang quỳ trước mặt, trộm cười lạnh trong lòng.

Ha, bây giờ mới thấy đau lòng à? Là ai lúc trước túm chặt cho cố vậy?

Kỷ Tinh Lam cầm một chiếc bình nhỏ, nhúng tăm bông vào thuốc rồi cẩn thận bôi lên vết thương, sau lại lấy miếng băng gạc cắt ra thành dải quấn quanh cổ tay mảnh khảnh của cậu.

Thuốc mỡ bôi lên mát mát dễ chịu, nhưng để một lúc lại thấy hơi nóng. Kỷ Tinh Lam nắm lấy tay còn lại và lập lại hành động tương tự, bôi thuốc quấn gạc từng bước gọn gàng nhanh chóng. Làm xong tất cả, hắn buông cổ tay Ngôn Khâu đứng lên.

Nhìn hai vòng gạc trắng trên cổ tay, Ngôn Khâu cảm thấy hơi khó chịu.

Thái độ này của Kỷ Tinh Lam khiến cậu luôn có cảm giác như chồn tới nhà gà chúc tết, nhìn đâu cũng không thấy tốt lành.

Nhưng dù sao cũng đã được người ta chăm sóc, Ngôn Khâu gượng cười nói: "Tôi không ngờ Kỷ thiếu gia còn biết chăm sóc người khác nữa, haha…"

"Ít lắm." Kỷ Tinh Lam cất bình thuốc đi, Ngôn Khâu không khỏi nhìn với theo những ngón tay thon dài kia: "Vì cậu là vị hôn thê của tôi, dù sao cũng nên đối xử tốt một chút."

Ngôn Khâu không vui bĩu môi: "Cậu chơi chưa đủ sao? Chơi đủ rồi thì mau đi nói với mẹ cậu rằng chúng ta không thể kết hôn nữa có được không?"

"Ai nói không thể kết?" Kỷ Tinh Lam nhướng mày: "Làm Omega của tôi không phải rất tốt à?"

Bắt gặp ánh mắt đùa giỡn của hắn, trái tim Ngôn Khâu run rẩy, trong lòng thầm rủa xả một hồi, quay đầu đi không thèm nhìn hắn nữa.

"Tốt cái đầu cậu, mau đi nói với mẹ cậu, tôi không thể lấy cậu." Ngôn Khâu giả vờ tức giận.

Kỷ Tinh Lam ung dung thư thả bước tới, giơ tay kéo rèm che khuất, chặn lại ánh đèn đường toán loạn và ánh trăng sáng bên ngoài.

"Không thể, em nhất định phải gả cho tôi." Trong giọng điệu dịu dàng lộ ra khẳng định điều này đã được quyết định, không thể chối cãi.

Vừa nói, hắn vừa đi đến trước mặt Ngôn Khâu, một tay chống phía sau lưng ghế của cậu, từ từ khom người xuống.

Ngôn Khâu giật mình rụt người lại, trơ mắt nhìn Kỷ Tinh Lam đưa tay nâng cằm cậu lên, quyến luyến đặt lên trán cậu một nụ hôn.

Ngôn Khâu sững người.

Aaaa, Kỷ Tinh Lam sao lại hôn cậu nữa vậy!!! Phạm luật!!!!!

"Chúng ta phải kết hôn."

Đôi mắt thiếu niên tóc vàng sáng lấp lánh, nơi đáy mắt sâu thăm thẳm đó là ham muốn chiếm hữu đáng sợ cùng sự khát khao tình yêu đến tuyệt vọng. Ngôn Khâu hoảng hốt, thẩm nhủ có lẽ bản thân đã nhìn nhầm rồi…

Hắn dễ như trở bàn tay đẩy Ngôn Khâu ngã xuống sô pha, sau đó nhấc đầu gối trực tiếp đè chặt lên cặp chân dài bên cạnh, duỗi tay vén áo sơ mi của cậu lên.

Trong ánh mắt mờ mịt của Ngôn Khâu, thiếu niên tóc vàng phủ bàn tay ấm áp lên trên bụng cậu, cười xấu xa nói: "Chỗ này có con của tôi, chẳng lẽ chuyện này em cũng quên rồi?"