Chương 7

Kỷ Tinh Lam chỉ nhẹ nhàng vuốt ve một chút, nhưng Ngôn Khâu lại như sét đánh giữa trời quang.

Ngôn Khâu gần như trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào bụng mình, không biết có phải do tâm lý ảnh hưởng hay không, nhưng lúc này cậu thật sự có cảm giác bụng nhỏ khó chịu dị thường.

Đệt!!!

Đôi cẩu nam nam đã làm cái gì rồi!!!

Ngôn Khâu hoang mang lắc đầu: "Không thể mà, không có khả năng! Cậu đừng có mà lừa tôi!"

"Sao tôi phải lừa cậu?" Kỷ Tinh Lam khẽ nhíu mày, có vẻ khá thành thật. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như mọi khi, như thể chỉ đang trình bày một vấn đề đơn giản và phổ biến như ăn và ngủ.

Bàn tay giấu trong tay áo run nhè nhẹ, khoé mắt rưng rưng nhưng vẫn cố trừng hắn:

"Không phải cậu không thích Tiểu… Không, không thích tôi sao? Làm sao mà tôi có thai được chứ?"

"Chậc, cùng ngủ trên một cái giường thôi mà, bắt buộc phải thích thì mới làm được à?" Kỷ Tinh Lam ác ý nói, hắn còn cố tình giơ tay vuốt tóc, triệt để diễn ra vẻ phong lưu đa tình.

Từ trước đến nay, chỉ có Ngôn Khâu đi rải đào hoa người khác, không nghĩ tới có một ngày mình bị rải đào hoa ngược lại. Cậu nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin được, nghiến răng cố nén giận nói: "Cậu đúng là một thằng khốn mà."

Nghe vậy, Kỷ Tinh Lam cười cười, ngồi xuống bên cạnh Ngôn Khâu. Chiếc ghế sô pha mang thêm trọng lượng của một Alpha, đột nhiên lún xuống một khoảng lớn, trọng tâm của Ngôn Khâu không ổn định, thiếu chút nữa ngã vào l*иg ngực hắn.

Thiếu niên tóc vàng đỡ lấy bờ vai cậu, liếc thấy vành tai hồng hồng không nhịn được nghiêng người thổi khí vào tai Ngôn Khâu: "Haha, giờ cậu mới biết sao?"

Nhìn Ngôn Khâu càng sốt ruột, Kỷ Tinh Lam lại càng thấy vui vẻ.

Thấy Ngôn Khâu bắt đầu không kiên nhẫn lạnh mặt, hắn mới thôi đùa giỡn. Kỷ Tinh Lam nở một nụ cười trong sáng vô hại, trong không gian mờ ảo, hàng lông mi dài như nhuốm màu ảo diệu vô thực:

"Đùa chút thôi, tôi thích Tiểu Khâu nhất mà."

Nghe được những lời này, Ngôn Khâu biết rõ đó là lời nói dối. Giống như nuốt phải miếng mật có độc, sự ngọt ngào ấy làm anh lạnh người.

Không ai có thể cưỡng lại được thiếu niên sở hữu gương mặt như hoạ làm nũng nói lời "thích" cả. Ngay cả khi bản chất của người đó là một con quỷ.

So với việc thích mình, cậu càng có xu hướng tin rằng câu phía trước mới là thật lòng. Cậu suy sụp nói: "Mặc kệ, dù sao tôi cũng không tin lời cậu."

Kỷ Tinh Lam ngả người ra sau, đôi chân dài không có chỗ duỗi thẳng đành hơi co lại, giống như giải thích mà người cố tình không hiểu, mệt mỏi "chậc chậc" tỏ vẻ ngao ngán:

"Omega đã có người bên gối có thai không phải rất bình thường à? Cậu có muốn xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ của mình không?"

Nói xong, Kỷ Tinh Lam rút ra một bản báo cáo được gấp gọn dưới ngăn bàn.

"Đây là kết quả khám sau khi cậu ngã từ trên cửa sổ xuống." Kỷ Tinh Lam có chút trách móc nói: "Đã mang thai rồi sao còn không cẩn thận như thế chứ? May là đứa nhỏ không có vấn đề gì."

Mặc dù người trước mặt đang nói rất thuyết phục, nhưng trong lòng Ngôn Khâu vẫn có sự ngờ vực sâu sắc.

Nếu như Kỷ Tinh Lam cố ý muốn lừa cậu, vậy thì việc làm giả những thứ này dễ như trở bàn tay. Nhưng cho dù có nghĩ như nào thì Kỷ Tinh Lam dường như không cần thiết phải làm vậy, đâu có lý do gì đâu chứ?

Lừa cậu mang thai để làm gì? Hắn muốn chịu trách nhiệm với nguyên thân đến thế à?

Ngôn Khâu rũ mắt, tay cầm bản báo cáo run lên: "Tôi không tin."

Kỷ Tinh Lam để ý thấy cảm xúc của cậu không ổn, vuốt ve sống lưng cứng còng của cậu, vừa đánh vừa xoa nhỏ giọng tỉ tê: "Không sao cả, tôi biết cậu không nhớ rõ. Mẹ tôi tạm thời cũng chưa biết cậu đang mang thai, tôi có nên nói cho bà ấy biết không? Bà ấy vẫn luôn yêu quý cậu, cũng mong có cháu bế bồng, nếu bà ấy biết nhất định sẽ càng hối thúc chúng ta kết hôn…"

"Không được đâu." Ngôn Khâu nuốt nước miếng, gian nan nói: "Đừng nói cho bà ấy biết."

Nếu Kỷ phu nhân chưa biết, chắc vẫn sẽ còn cơ hội để cứu vãn. Bỏ đứa bé hoặc sinh nó ra, cậu nhẫn nhịn chịu đựng một thời gian, chỉ cần không gả cho Kỷ Tinh Lam, như vậy tất thảy đều tốt.

"Nếu như không muốn mẹ tôi biết, ngày mai tôi sẽ gọi bác sĩ đến nhà kiểm tra cho cậu." Kỷ Tinh Lam nói.

Ngôn Khâu ngả đầu về phía sau, nhắm mắt lại. Cả ngày nay cậu chịu đả kích thật sự quá lớn rồi.

Một lúc sau, cậu mới mệt mỏi thốt ra một chữ: "Được."

Tuy rằng tạm thời thoả hiệp, nhưng thực tế mà nói thì thái độ của Ngôn Khâu vẫn như cũ không tin.

Không phải cậu cảm thấy Kỷ Tinh Lam sẽ cố ý lừa mình, dùng cái này để ép cậu gả cho hắn. Kỷ Tinh Lam rõ ràng như thái độ ban đầu chắc chắn là không thích nguyên thân, vậy căn bản lừa gạt là không có khả năng.

Suy cho cùng, cậu chỉ là không thể chấp nhận được sự thật rằng mình có thể mang thai, cứ thấy sai sai thế nào.

Cậu đường đường là một Alpha chính trực đang trong độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, bỗng nhiên trở thành vị hôn thê Omega của đối thủ, lại còn mang thai…. Đây là sao??

Nhưng việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác…

"Đã muộn rồi, ngủ thôi." Kỷ Tinh Lam nhìn thời gian, đã 11 giờ đêm.

Ngôn Khâu gật đầu, cõi lòng đầy tâm sự đang định đi ra cửa, đột nhiên cánh tay bị người nắm lấy, kéo ngược trở về ném lên giường.

"Cậu muốn đi đâu?"

Ngôn Khâu lún người nằm trên chiếc giường mềm mại, bị ánh sáng từ đèn trên trần nhà chiếu không mở được mắt. Chờ thích ứng với ánh sáng, cậu nhìn thấy Kỷ Tinh Lam đứng ở đầu giường, chậm rãi cởϊ áσ khoác.

CMN…

Ngôn Khâu thầm mắng một tiếng, vừa lăn vừa bò chui vào góc tường, hơi co rúm lại.

Thấy cậu lo lắng, Kỷ Tinh Lam không nhịn được cười thành tiếng: "Cậu sợ tôi làm cái gì? Sợ tôi ăn thịt cậu sao?"

Nói xong, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, treo áo khoác lên, mở đèn vào phòng tắm.

Ngôn Khâu run bần bật ôm chặt chăn, nghe được tiếng nước "ào ào" truyền ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đương nhiên là tên kia không ăn thịt người, nhưng hắn sẽ làm Omega mang thai, cái này mới đáng sợ nè.

Ngôn Khâu nằm trên chiếc giường vừa lớn vừa mềm mại, cả người được bao bọc trong sự ấm áp, thần kinh căng thẳng cả ngày rốt cuộc cũng được thả lỏng, dứt khoát nhắm mắt ngủ.

Bây giờ cậu chẳng còn muốn suy nghĩ điều gì nữa, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi.

Ngay khi cậu mơ mơ sắp chìm vào giấc mộng, bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.

Ngôn Khâu uể oải nâng mí mắt.

Cậu nhìn thấy thiếu niên tóc vàng khoác áo tắm dài đứng ngay cửa, đèn phòng ngủ đã được tắt, hắn đứng ngược sáng hắt lên mái tóc chưa khô hẳn cùng một thân mang hơi nước mờ ảo. Chiếc áo choàng tắm ngắn cũn kia căn bản chẳng che được đôi chân dài tỉ lệ hoàn hảo kia, mỗi bước đi chẳng hề che dấu mà phô bày vẻ gợi cảm ấy một cách trần trụi.

Ngôn Khâu ghen tị nhìn chằm chằm vào những đường cong cơ bắp rắn chắc kia, đôi mắt muốn đỏ lên vì ghen tị.

Trước kia cậu cũng có một thân cơ bắp mạnh mẽ nhưng không quá mức khoa trương như thế này.

Thấy ánh mắt Ngôn Khâu không chút e dè nhìn ngắm mình, Kỷ Tinh Lam còn tưởng rằng cậu bị mình mê hoặc, vì thế khẽ cười với Omega bé nhỏ, nhấc chăn lên nằm xuống.

Hắn trở mình đưa tay lên, đầu ngón tay vừa chạm tới một mảnh trơn bóng mềm mại, đối phương liền giật mình, vươn tay túm chăn điên cuồng cuộn chặt thân thể lăn lăn sát rạt vào góc tường.

"Làm gì thế?"

Ngôn Khâu quấn chăn bọc kín mít, kéo hết lên chỉ để lộ ra cặp mắt đào hoa xinh đẹp, đuôi mắt đỏ bừng vừa thẹn vừa bực trừng mắt với Kỷ Tinh Lam.

Cảm nhận được sự căng thẳng và địch ý trong mắt Ngôn Khâu, Kỷ Tinh Lam tùy ý mỉm cười, ý nghĩ muốn giở trò chơi xấu càng mãnh liệt hơn: "Nói thử xem nào, hửm."

"Tôi, tôi không biết."

Bản năng sinh tồn báo động có gì đó không ổn, Ngôn Khâu hận không thể đυ.c tường bỏ chạy. Cô A quả O ở trên một giường, Kỷ Tinh Lam lại rặt một vẻ phong lưu đa tình, nhìn góc nào cũng không thấy tí gì là người có tính kỷ luật.

Ngôn Khâu bị hắn nhìn đến ứa mồ hôi lạnh, chỉ sợ vô ý một cái là sẽ bị Kỷ Tinh Lam bắt được điều gì đó.

Nguyên chủ rất thích Kỷ Tinh Lam, nếu như gặp được tình huống này, chỉ dùng mông suy nghĩ thôi cũng biết hướng đi kế tiếp không thích hợp cỡ nào.

Nhưng Ngôn Khâu cậu không vui.

"Không, ừm… cơ thể tôi không được thoải mái."

Kỷ Tinh Lam rũ mắt đánh giá người đang lo được lo mất kia, nụ cười trên khoé miệng vô cùng đẹp, nhưng lời thốt ra lại thối đến đáng khinh: "Cậu đang muốn tôi giúp cậu "thoải mái" à?"

Âm thanh trầm trầm rơi vào tai, mặt Ngôn Khâu "bùng" đỏ bừng lên, cũng mặc kệ Kỷ Tinh Lam có nghi ngờ gì về sự thay đổi của mình hay không, dứt khoát kéo chăn che đầu.

"Tôi thật sự không khoẻ mà." Ngôn Khâu tức giận qua loa đáp.

"Ngày thường sơ hở là meo meo muốn tôi, sao hôm nay lại không cần tôi nữa chứ?"

Kỷ Tinh Lam đưa tay với vào trong chăn, vuốt nhẹ sống lưng cậu. Trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn, dùng lòng bàn tay dịu dàng lướt trên tấm lưng mảnh khảnh, chỉ hành động nhỏ ấy thôi mà cảm giác bất an khó chịu của Ngôn Khâu liền dịu đi, thay vào đó là cảm giác vừa thoải mái vừa an toàn.

Sức ảnh hưởng của Alpha đối với Omega đúng là kỳ diệu đến kinh ngạc.

"Hôm nay tha cho cậu, chờ đến khi cậu khoẻ hơn rồi lại tính. Nhưng mà, đừng để tôi đợi lâu quá nhé."

Kỷ Tinh Lam rút tay về, vươn tay tắt đèn bàn. Cả căn phòng chợt chìm vào bóng tối, chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ quẩn quanh.

Ngôn Khâu cười khổ.

Nếu thế thật thì cậu tình nguyện cả đời này cứ ốm yếu như thế này.

Sự thăm dò của Kỷ Tinh Lam đã rõ rành rành ra rồi, Ngôn Khâu nghĩ mãi cũng không biết chuyện này rốt cuộc là sai từ chỗ nào. Nếu cậu cứ năm lần bảy lượt trốn tránh thể nào Kỷ Tinh Lam cũng sẽ nhìn ra điều bất thường, sẽ càng thêm nghi ngờ hơn.

Trốn được mùng một chắc gì đã trốn được mười lăm, chẳng lẽ cậu phải hy sinh thân mình vì chính nghĩa à….

Đều do Tiểu Khâu kia quá mù quáng, thích ai không thích lại đâm đầu vào Kỷ Tinh Lam!

Ngôn Khâu thở dài.

Mắt cậu tạm thời chưa thích nghi được với bóng tối, Ngôn Khâu tạm thời nín thở chờ đợi một lát, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng hơn.

Kỷ Tinh Lam nằm bên cạnh đã nhắm mắt ngủ từ lâu, bởi từ nhỏ đã được tiếp thu các chương trình huấn luyện quân sự, từ sinh hoạt làm việc đến nghỉ ngơi đều rất quy củ, vừa nằm xuống liền ngủ.

Ngôn Khâu mệt cả thân lẫn tâm lúc này mới chầm chậm trở mình, đưa lưng về phía Kỷ Tinh Lam nhắm mắt lại.

Thật hy vọng ngủ một giấc ngày mai thức dậy có thể lần nữa trở về làm Alpha…

Trải nghiệm ngày đầu tiên này đã vắt kiệt hết thể lực và tinh thần của cậu, Ngôn Khâu nặng nề chìm vào giấc ngủ.

@@@

Thời điểm tỉnh lại, Ngôn Khâu phát hiện mình không còn nằm ở cái góc giường nhỏ bé đáng thương kia nữa. Cậu đang rúc cả người nép vào l*иg ngực Kỷ Tinh Lam, không còn chút phòng bị nào nữa, cả thảy chỉ có ỷ lại và tín nhiệm mà thôi. Đầu đang gác lên tay Kỷ Tinh Lam, ngay cả chân tay dưới chăn cũng không hề e ngại gác hết lên người hắn, coi Kỷ Tinh Lam như cái gối ôm không hơn không kém.

Ngôn Khâu vừa khẽ nhúc nhích, phần chân trần áo tắm không che hết liền chạm vào nhau khiến Ngôn Khâu giật mình, cuống quýt rụt chân lại.

"Ừm, tướng ngủ không thành thật chút nào cả."

Nhìn thấy phản ứng lén lút chột dạ của Ngôn Khâu, klt vừa vuốt tóc vừa nhướng mắt về phía cậu.

Sáng ngủ dậy, trừ bỏ tóc có hơi rối, thế mà mặt không bị sưng chút nào, vẫn phóng khoáng anh tuấn ngời ngời. Gương mặt này không đi chụp tạp chí đúng là phí phạm mà.

Cảm giác được tầm nhìn của Ngôn Khâu, Kỷ Tinh Lam không nhanh không chậm nhìn lại, chỉ là trong mắt mang theo điểm tà tính làm Ngôn Khâu suýt chút nữa đỏ bừng mặt. Cậu nhanh chóng rời mắt khỏi xương quai xanh đang hờ hững lộ ra nơi viền cổ áo choàng tắm.

"Nào có, tôi ngủ ngon lắm." Ngôn Khâu nhỏ giọng phản bác.

Cậu tự mình biết mình trước giờ ngủ rất ngoan, đến tóc cũng không bị rối.

Nhưng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Kỷ Tinh Lam, đột nhiên sự tự tin trong cậu nhanh chóng giảm xuống. Đương nhiên không thể nào là Kỷ Tinh Lam cố tình kéo cậu lại… Haha….

Ngôn Khâu chần chừ nghĩ, chẳng lẽ cậu ngủ không ngoan thật à??

"Ồ, nếu không phải do tư thế ngủ không tốt, vậy là cậu cố ý lăn vào ngực tôi?" Kỷ Tinh Lam khoanh tay dựa vào đầu giường, nhướng mày.

"Không không, là tư thế ngủ của tôi không tốt, thật đó." Ngôn Khâu lắc đầu như trống bỏi, giọng đầy khí thế nhận tật xấu ôm vào người.

Hai người cứ nằm ngây ngốc trên giường hồi lâu, Ngôn Khâu nhận thấy bầu không khí sau "sự cố" sáng sớm kia không đúng lắm, vì thế bò dậy chui vào nhà tắm vệ sinh rửa mặt.

Đèn gương trong phòng tắm được bật, Ngôn Khâu lấy khăn lông lau mặt. Cậu lẳng lặng nhìn gương mặt Omega thanh tú xinh đẹp trong gương, biết mong ước một giấc trở về là Alpha của mình tan biến rồi.

Treo khăn mặt lên, Ngôn Khâu thuận tay lấy máy cạo râu đặt trên bồn rửa mặt.

Nhưng ngước mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo không tỳ vết, tay cầm máy cạo râu khựng lại giữa không trung, cậu thở dài bỏ nó lại chỗ cũ.

Quên đi, bây giờ không cần phải tốn thời gian cạo râu nữa.

Ngôn Khâu mệt mỏi nặn kem đánh răng lên bàn chải điện, nhìn bồn rửa mặt bóng loáng, đột nhiên dâng lên cảm giác buồn nôn khó tả.

Các khớp ngón tay bóp chặt bàn chải điện dần chuyển sang trắng bệch, cậu nắm chặt mép bồn cầu nôn khan một lúc thì cái cảm giác ghê rợn này mới dần lắng xuống.

Thời điểm Kỷ Tinh Lam đã thay xong quần áo đi vào nhà tắm để vệ sinh, những gì hắn thấy là cảnh tượng Ngôn Khâu đang bi thảm ôm bồn cầu nôn khan.

Chàng trai trẻ lần đầu được "làm cha" còn non kinh nghiệm nên hoảng hồn, vội chạy lại ngồi xổm xuống vụng về xoa lưng, chờ khi cậu đã ổn định lại mới cẩn thận dìu người đã nôn đến kiệt sức đỡ lên.

"Làm sao vậy?" Kỷ Tinh Lam nhíu mày hỏi.

Sắc mặt Ngôn Khâu tái nhợt, lắp bắp níu lấy áo Kỷ Tinh Lam: "không phải, ốm nghén chứ???"

Ngôn Khâu ngước ánh mắt mong chờ nhìn Kỷ Tinh Lam, người ta nói rồi, có bệnh thì vái tứ phương. Giờ đây Ngôn Khâu đang mong chờ Kỷ Tinh Lam có thể cho mình một câu trả lời phủ định.

Kỷ Tinh Lam cũng cực kỳ biết điều, thuận theo lời Ngôn Khâu đi xuống:

"Tôi cũng không biết." Kỷ Tinh Lam mờ mịt nhún vai, "Có lẽ tối qua ăn nhiều quá chăng."

Đúng. Có khả năng là tối qua ăn no quá rồi.

Ngôn Khâu phụ hoạ gật đầu.

Đầu Ngôn Khâu bây giờ đang quay mòng mòng, cũng không có tâm tư đâu mà để ý đến lời của Kỷ Tinh Lam, lời nào thật giả, lời nào trêu chọc nữa.

"Dù sao không phải nôn nghén là được rồi."

Nói thì nói vậy, nhưng cậu có thể nhận ra đầu ngón tay mình đang dần trở nên lạnh lẽo.

Sự thật dường như đang ở ngay trước mặt thôi, chẳng qua vẫn còn dư lại một tấm màn mỏng mà cậu lại không có can đảm để chọc thủng nó.

@@@

Mệt mỏi ngồi vào bàn ăn, vị giác đình chỉ hoạt động làm Ngôn Khâu chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa, nhàm chán khuấy bát cháo gà xé trước mặt.

Thịt gà mềm ngọt tươi mới, cháo được ninh nhừ, từng hạt gạo nở bung đều, phía trên còn được nhỏ thêm vài giọt dầu mè và ít hành lá, mùi thơm đậm đà nức mũi. Bên cạnh còn có vài đĩa đồ nguội ăn kèm, đều là món Ngôn Khâu thích ăn.

Nhưng Ngôn Khâu hiện tại thật sự không thể ăn nổi, chỉ cầm thìa không ngừng khuấy bát cháo, hành động máy móc như công nhân dây chuyền lắp ráp, chiếc thìa kia chính là cái máy trộn không có tình cảm, đảo chén cháo đến nguội.

Kỷ thiếu gia đã dùng xong bữa sáng, phát hiện Ngôn Khâu một miếng cũng chưa ăn, chén cháo cũng nguội lạnh không thể ăn được nữa. Hắn vẫy tay, bảo người giúp việc mang chén cháo khác lại, tự mình đón lấy, cầm thìa múc nửa thìa cháo, cẩn thận thổi bớt nóng rồi đưa đến bên miệng Ngôn Khâu.

"Ăn đi nào."

Ngôn Khâu nhìn hắn một cái,vẻ mặt đờ đẫn không muốn mở miệng.

Thấy vậy, Kỷ Tinh Lam ghé sát vào tai cậu, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thì thầm đùa giỡn: "Chán ăn, dấu hiệu có thai."

Nghe vậy, gương mặt Ngôn Khâu cứng đờ, ngoan ngoãn há miệng nhận thìa cháo.

Nhìn thái độ nghe lời của tiểu kiều thê của mình, Kỷ Tinh Lam khá hài lòng. Dỗ Ngôn Khâu ăn hơn nửa chén cháo mới buông thìa.

Ngôn Khâu nghĩ, có lẽ vì biết mình đã mang thai, nên bây giờ Kỷ Tinh Lam mới trở nên săn sóc ân cần như thế, hoàn toàn không còn cái khí thế hung hăng như lần đầu cậu gặp hắn.

Sau khi ăn được hơn nửa chén cháo, sắc mặt Ngôn Khâu đã tốt lên không ít. Dạ dày dần ấm lên, môi cũng hồng hào căng mọng.

@@@

"Cậu muốn đi ra ngoài à?"

Ngôn Khâu nhìn Kỷ Tinh Lam đứng ở huyền quan sửa sang lại quần áo.

"Đi đâu vậy?"

Ngôn Khâu nhớ ngày hôm qua hắn nói đi nghĩa trang thăm mộ cậu, thật ra cậu cũng muốn được tận mắt đi xem bia mộ của mình lắm. Nhưng rõ ràng Kỷ Tinh Lam không thể ngày nào cũng cũng đến đó được.

"Tới trường học đó." Kỷ Tinh Lam đứng đó, nhàn nhạt liếc Ngôn Khâu: "Sao vậy, không muốn tôi đi sao? Luyến tiếc à?"

Kiểu tóc của Kỷ Tinh Lam được chải tỉ mỉ, khoác trên người bộ quân phục màu trắng, nổi bật trên đó hàng khuy áo màu vàng nhìn không những không khoa trương mà ngược lại làm tăng cảm giác trang trọng. Dây thắt lưng phác hoạ ra vòng eo rắn rỏi, đôi chân thẳng tắp được bao bọc trong đôi ủng quân đội không nhiễm một hạt bụi. Kết hợp với gương mặt tràn đầy kiêu ngạo tuổi trẻ, ấy vậy mà lại phù hợp đến bất ngờ.

Nhìn dáng người của hắn, Ngôn Khâu không khỏi dâng lên chút ghen tị, nhưng Kỷ Tinh Lam lại hiểu ánh mắt ấy thành ngưỡng mộ….

Kỷ Tinh Lam mở cửa, bỗng nhiên nói với Ngôn Khâu: "Cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày nữa sẽ đi học lại thôi."

Lúc này Ngôn Khâu mới nhớ ra nguyên chủ cũng hãy còn trẻ như vậy, nhất định là vẫn còn đi học.

Mặc dù Ngôn Khâu hay lên lớp thì ngủ, tan lớp đá cầu, ngẫu nhiên còn trèo tường leo rào cúp học chơi game, nhưng dù sao anh em tốt của cậu đều đang ở đó, ít nhất cùng nhau bị phạt viết kiểm điểm cũng khá vui.

Trách không được cậu cảm thấy trống rỗng, bởi vì cậu không được đến trường. Ầy, đúng là một ngày không đi học cả người đều khó chịu.

Ngôn Khâu nghĩ nghĩ, thôi thì cả ngày không cần phải đối mặt với Kỷ Tinh Lam, quá hợp ý cậu.

Đứng cạnh cửa sổ nhìn chiếc Maybach mang biển số "88888" quá trời phù hợp với Kỷ thiếu gia hào môn chậm rãi khởi động, bàn tính trong lòng Ngôn Khâu điên cuồng đánh đến vang dội.