Chương 1.2: Dưỡng tử nghịch tập (2)

Cổ đại khó quá pa ơi con muốn về(╥ω╥)—————————————————————————————

Giang Mạch trở về sân nơi mình ở, hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với nhị gia, trước mắt hắn vẫn chưa có cách để đối phó với Giang Hàm Dư, nên tài sản của Giang Hạc vẫn nên lấy về trước đã.

Hiện tại phụ thân của nguyên chủ qua đời cũng chưa đến một năm, nên Giang Hàm Dư động thủ với sinh ý của Giang Hạc cũng chỉ mới được một nửa, căn cơ không xong, Giang Mạch lựa thời điểm vô cùng tốt, lúc này nếu muốn lấy sinh ý về nhà mình thì cũng không quá khó khăn.

Khó ở chỗ là phải đem nguyên nhân phụ thân nguyên chủ chết chư công thiên hạ, hơn nữa bên này lại còn có vai chính.

Vai chính có Thiên Đạo bảo hộ nên muốn đối phó với hắn cũng không phải là một việc dễ dàng.

Lúc bị hệ thống khống chế, Giang Mạch đã thử đối phó với vai chính, nhưng không có lần nào thành công, sau đó nhân vật chính còn chuyển nguy thành an, càng tiến thêm một bậc nữa, hắn bởi vậy còn bị hệ thống trừng phạt.

Trải qua nhiều lần hắn mới hiểu được, nếu muốn đối phó nhân vật chính thì đầu tiên phải giải quyết hệ thống trước đã.

Hiện tại, vấn đề của hệ thống đã được giải quyết, không biết vai chính thế giới này có khó đối phó không.

Giang Mạch tạm thời không định đối phó với nhân vật chính, cũng không định tìm cách để động thủ.

Hắn xuyên qua nhiều thế giới như vậy, cũng biết việc trực tiếp đối phó với vai chính là không sáng suốt. Biện pháp tốt nhất là lợi dụng dân bản xứ của thế giới này, như vậy mới có thể chân chính đả thương vai chính, cũng có thể tránh cho mình bị Thiên Đạo phát hiện.

Bất quá người được chọn sao? Hắn cũng muốn nhìn xem là dạng gì.

Một lúc sau, Giang Hàm Dư đã chạy tới tìm Giang Mạch.

Đúng như dự kiến của Giang Mạch, hắn nhất định sẽ tới, chắc là đã có người đem lời hắn nói truyền ra ngoài nên đối phương mới vội vã trở về như vậy.

Giang Hàm Dư xác thật rất gấp, yến hội còn chưa kết thúc nhưng hắn đã phải rời đi, khi hắn nghe người trong phủ tới báo chuyện này thì phản ứng đầu tiên chính là không tin.

Ở chung với nhau một năm, y rất hiểu rõ Giang Mạch, người này thật sự không hề có hứng thú với di sản mà Giang Hạc lưu lại, tính cách đơn thuần chính trực, căn bản không có khả năng nói như vậy.

Thấy hắn lộ ra vẻ mặt hoài nghi, gã sai vặt không thể không giải thích nói: “Đại công tử, việc này là lão gia kêu ta tới nói.”

Giang Hàm Dư lúc này mới rời khỏi, chạy về Giang gia.

Giang Hàm Dư cũng không cho rằng đây là ý nghĩ của chính Giang Mạch, hắn cảm thấy rằng khẳng định là có người nói gì đó trước mặt Giang Mạch.

Giang Mạch từ trước đến nay lỗ tai mềm, không biết lần này lại nghe ai xúi giục.

Kỳ thật trước đó cũng đã có tiền lệ, vào lúc Giang Hàm Dư vừa mới tiếp xúc với sinh ý của Giang gia, thì liền có người cổ động Giang Mạch tới tranh cướp, nhưng người nọ vốn dĩ không có ý tốt, Giang Hàm Dư đã soạn tất cả bài bản, sau đó liền đạt được sự tín nhiệm của Giang Mạch.

Mới vừa vào cửa, Giang Hàm Dư liền gấp không chờ nổi hỏi: “Tiểu Mạch, lần này lại có ai nói cái gì với em sao? Em đừng tin tưởng những người đó, bọn họ đều có tâm tư riêng đấy.”

Nói xong, thấy Giang Mạch thần sắc quái lạ, hắn mới phản ứng lại ngữ khí của mình có chút không đúng, liền bổ sung nói: “Đương nhiên, nếu đây là ý nghĩ Tiểu Mạch, ta có thể cho em mấy cửa hàng để luyện tập trước, chờ em thuần thục rồi thì trả lại toàn bộ sinh ý cho em.”

“Không cần.”

Thần sắc Giang Hàm Dư vui vẻ, nghĩ rằng Giang Mạch đã chủ động từ bỏ, hắn biết ngay Giang Mạch khẳng định sẽ không thích mà.

Giang Mạch thưởng thức vẻ mặt thay đổi liên tục của hắn xong mới mở miệng nói: “Anh hiện tại đã là Trạng Nguyên, cũng không có phương tiện quản lý vấn đề này, đây vốn dĩ là sinh ý mà cha ta lưu lại, đến lúc đó anh đi tìm người quản lý, thì trả lại cho ta là hợp lý nhất.”

Thật ra tuy rằng Đại Lương cho phép thương nhân tham gia khoa cử, nhưng quan viên bản thân là không thể từ thương, huống hồ sản nghiệp Giang gia ở rất nhiều nơi trên Giang Châu.

Giang Hàm Dư thân là Trạng Nguyên, về sau nhật tử hơn phân nửa phải vượt qua ở kinh thành, vậy nên càng không thể quản lý sinh ý ở Giang Châu.

“Ngươi cảm thấy thế nào, ca ca?”