Chương 2.1: Dưỡng tử nghịch tập (3)

Giang Hàm Dư ngây ngẩn cả người.

Tuy Giang Mạch vẫn kêu hắn là ca ca, nhưng lần này cảm giác lại khác, ngữ khí nói chuyện lẫn biểu tình của đối phương đều khiến cho hắn cảm thấy không đúng, nhưng cụ thể là không đúng chỗ nào thì lại không thể nói ra.

Giang Hàm Dư nhìn thiếu niên trước mặt, mặc dù vừa thấy trước đây không lâu, nhưng bây giờ lại làm hắn cảm thấy xa lạ, rõ ràng là tướng mạo giống nhau, nhưng phảng phất như đã thay đổi thành một người khác.

Đúng rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy, Giang Hàm Dư đã biết Giang Mạch lớn lên rất đẹp, chỉ là trước kia tính tình Giang Mạch nhu hòa, thiên chân đơn thuần, giống như là một gốc cây lớn lên ở trong nhà, tỉ mỉ tạo ra đóa hoa quý báu.

Mà hiện tại, cho dù là đồng dạng ngũ quan tinh xảo, nhưng lại khác với trước kia, mặt mày dương quang, khóe môi treo lên một nụ cười như có như không, cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Thấy Giang Hàm Dư ngây ngốc nhìn mình, Giang Mạch không vui nhíu mày, thu hồi tươi cười trên mặt, mở miệng nói: “Người……”

Một tiếng này như là ấn xuống công tắc mấu chốt nào đó, Giang Mạch vừa định mở miệng nói tiếp, thì đã thấy Giang Hàm Dư như chịu phải đả kích gì đó xoay người, chỉ để lại một câu “Ta, ta đi trước, em em nghỉ ngơi thật tốt đi”, liền vội vã rời đi.

Không phải chứ, ta lớn lên đáng sợ như vậy sao? Giang Mạch sờ sờ mặt mình, không đến mức đó chứ, hắn nhớ rõ nguyên chủ lớn lên khá xinh đẹp, hơn nữa thần hồn của hắn càng khiến thân thể này trở nên hoàn mỹ, cũng đâu có biến xấu!

Giang Hàm Dư vội vàng trở lại sân, dùng nước lạnh rửa mặt, cũng không nghĩ tới khả năng mình đã bị Giang Mạc kinh diễm, lại còn mất mặt trước đường đệ luôn bị mình khinh thường.

Giang Mạch mới không quản nội tâm rối rắm và ảo não của Giang Hàm Dư, hắn chỉ định đi tắm một lát.

Đại nghiệp đại của Giang gia, sau núi Giang gia có một chỗ suối nước lạnh thiên nhiên rất lớn, giống như một ao hồ nhỏ, Giang Mạch vốn dĩ là nhân ngư, nên có thể ở bên trong lượn vài vòng.

Từ ký ức của nguyên chủ phát hiện ra chỗ suối nước lạnh này thật là đúng ý hắn, bản thể của hắn là nhân ngư, tự nhiên cực kỳ thích nước.

Hiện tại vai chính còn chưa xé rách da mặt, đãi ngộ của Giang Mạch tại Giang gia vẫn còn rất cao. Muốn tắm suối nước lạnh thì chỉ cần nói một tiếng là sẽ có hạ nhân chuẩn bị tốt hết thảy.

Đầu xuân tháng hai, thời tiết vẫn còn se lạnh, người Giang gia tự nhiên sẽ không tới tắm suối nước lạnh, mà vào thời điểm hắn tắm cũng không thích có người xem nên không cho hạ nhân đi theo, bởi vậy nên bây giờ ở đây cũng chỉ có một mình Giang Mạch.

Giang Mạch nhìn nước suối thanh triệt trước mắt, cảm thấy rất vừa lòng.

Cởϊ qυầи áo ra, chậm rãi tiến vào dòng suối, Giang Mạch thỏa mãn thở ra một tiếng, đã rất lâu rồi hắn chưa hưởng thụ một cuộc sống điềm tĩnh như vậy.

Ngâm mình trong dòng nước suối, mặc kệ sức mạnh thần hồn của mình đang cải tạo thân thể này, thân thể phàm nhân đối với hắn mà nói là quá mức yếu ớt.

Sau khi cải tạo, tuy không thể khôi phục đến trạng thái toàn thịnh, nhưng ít nhất cũng làm cho thân thể này không hề sợ lạnh, cũng không hề sợ hãi bệnh tật.

Ánh nước bóng loáng chung quanh Giang Mạch dâng lên, dần dần bao phủ khắp mặt nước, tia sáng loé lên, thân thể thiếu niên bắt đầu phát sinh ra biến hóa: sau đôi tai, trên cánh tay mọc ra vây cá trong suốt, đôi chân thon dài thuộc về nhân loại dần bị vảy bạc bao trùm.

“Xào xào ――”

Đuôi cá hoa lệ phá vỡ mặt nước, bắn lên từng trận bọt nước.

Giang Mạch thích thú dựa ở trên đầu đại thạch bên bờ, đuôi cá xinh đẹp đánh vào mặt nước vẫy vẫy.

“Răng rắc ――”

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng nhánh cây bị bẻ gãy.

“Ai?!”

Giang Mạch nhanh chóng đứng dậy, đặc thù thuộc về nhân ngư nháy mắt biến mất, tùy ý nhặt áo choàng ở bên ngoài phủ vào người, hắn đi tới nơi phát ra âm thanh.

Vào lúc hắn đến đây, hắn không hề phát hiện ra có người ở chỗ này, điều đó cũng chứng minh năng lực ẩn mình của người này vô cùng tốt, cố tình là sau khi hắn lộ đuôi người nọ mới bị lộ tẩy, Giang Mạch nghĩ, người nọ hơn phân nửa là đã nhìn thấy hình thái nhân ngư của hắn.

Không nghĩ tới sẽ bị người nhìn thấy, Giang Mạch mím môi, ngay từ đầu hắn đã bày ra thủ thuật che mắt chung quanh suối nước lạnh.

Cho dù thần hồn của hắn bị thương, thì ở nơi không có năng lực đặc thù của thế giới này, hẳn là không ai có thể xuyên qua thủ thuật che mắt của hắn.

Sẽ là ai đây? Khó được ít khi Giang Mạch nổi lên một tí tò mò.