Chương 12

Tôn lão gia chột dạ khi Diệp Thanh Nghiên nhìn chằm chằm ông ấy như vậy, quay mặt đi: "Biết, biết cái gì?"

Diệp Thanh Nghiên cười lạnh một tiếng: "Thật sự lang quân nhà họ Trịnh chỉ gặp Tôn Thị Nữ sau khi họ đính hôn? Hay là nói Tào Quân Nhiên gặp chuyện không may nên đã…"

Tôn lão gia lập tức đứng dậy: "Ngươi nói bậy!"

Diệp Thanh Nghiên mặt không biểu tình nhìn ông ấy: "Có nói bậy hay không trong lòng ngươi biết rõ. Chuyện hôm nay mới chỉ bắt đầu. Chỉ cần chuyện này một ngày không giải quyết, thì ngày nào đó Tào Quân Nhiên phát hiện con gái ngươi cùng lang quân nhà họ Trịnh âm mưu cấu kết với nhà họ Cao hãm hại hắn, ngươi nghĩ có gắt gao như ngày hôm nay không?? Đến lúc đó, ta cũng không biết Tôn tiểu thư có chết hay không, Tào Quân Nhiên có buông tha người già trẻ lớn bé của nhà họ Tôn hay không lại là chuyện khác."

Dù sao gϊếŧ một người là gϊếŧ, gϊếŧ cả một dinh thự cũng là gϊếŧ.

Vì hắn đã bị buộc tội vô cớ diệt môn, nên có lẽ hắn cũng làm điều tương tự.

Sắc mặt Tôn lão gia đột nhiên thay đổi: "Cái này, cái này không thể nào…"

Diệp Thanh Nghiên: "Ngươi thật sự cho rằng mình có thể bảo vệ Tôn tiểu thư? Nếu như nàng ấy làm sai, nàng ấy phải chịu trách nhiệm. Nhưng nếu là Tôn lão gia cũng không coi nhẹ đâu, đến lúc đó đừng trách bần đạo không nhắc nhở ngươi, đừng đến lúc đó trở thành quỷ rồi lại đến tìm bần đạo." Cậu bây giờ đang mặc áo đạo sĩ vì muốn thuyết phục Tôn lão gia, cậu đã giả vờ là một đạo sĩ thực sự.

Tôn lão gia sợ run cả người, dù rất yêu con gái nhưng ông ấy không muốn cả gia đình phải trả giá bằng mạng sống của con gái mình.

Tôn lão gia cắn răng, nhưng vẫn không muốn thừa nhận: "Không phải đạo sĩ nào cũng luôn nhân từ sao? Ngươi thật sự muốn tìm tên tặc tử gϊếŧ người đó sao?" Chỉ cần đạo sĩ tiêu trừ ác quỷ thì một mình Tào Quân Nhiên cũng không đủ khả năng gây sóng gió.

"Tôn lão gia còn có chút đạo đức bắt cóc. Ai nói trên đời này tất cả đạo sĩ đều phải xen vào, nhưng tôi thì khác, tôi chỉ quan tâm đến những gì tôi muốn quan tâm, và ít nhất là những người trong sạch có tâm địa thiện lương." Diệp Thanh Nghiên nhàn nhã ngồi đó, kiểm soát Tôn lão gia.

Tôn lão gia vẫn như cũ trầm mặc…

Diệp Thanh Nghiên trực tiếp giáng cho ông ấy một đòn nặng nề: "Đừng nói là bần đạo không nhắc nhở ngươi. Sở dĩ hôm nay ác quỷ không đại khai sát giới là bởi vì gần đây quỷ lực của hắn không mạnh. Hai ngày sau chính là ngày 15 tháng 7, quỷ môn sẽ rộng mở, mạng người mới là cơ hội tốt để bổ sung năng lượng lén lút cho tinh khí."

Lời ngầm: Tôn lão gia, ngươi có nghĩ ngày đó giống như ngày diệt môn không?

Đúng như dự đoán, Tôn lão gia run lên, run như cầy sấy, khẽ cắn môi, hy sinh một người để bảo vệ cả gia đình, cũng, cũng không mất mát đúng không?

Tôn lão gia: "Đại, đại sư… Rốt cuộc ngươi muốn lão phu làm gì?"

Diệp Thanh Nghiên trong mắt mỉm cười nói: "Cũng không khó, nếu ngươi đồng ý đem chuyện nói cho ra, tự nhiên bần đạo sẽ có cách chữa trị tay Cao mổ đó."

Tôn lão gia không thể tin được: "Lời này thật sao?" Chỉ cần nhà họ Cao có thể bị trừng phạt mà không sợ bị trả thù, ông ấy còn sợ gì nữa?

Bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, Tôn lão gia rất hợp tác viết lời khai, kể lại những gì mình biết, sở dĩ Cao Chuẩn gài bẫy thành công Tào Quân Nhiên là vì hoàng hậu Cao phong tặng hai người tử sĩ cho Cao Chuẩn.

Hai người tử sĩ này đều giỏi chiến đấu một chọi một trăm, để tiêu diệt cả một gia tộc… e rằng là do hai người này ra tay.

Mà việc Tào Quân Nhiên bị hãm hại thành công… không chừng thật đúng là có bút tích của hoàng hậu Cao.

Diệp Thanh Nghiên đột nhiên im lặng, xem ra việc vào cung cáo ngự trạng thực sự là việc không thể không làm.

Về phần vào cung, cậu, một đạo sĩ qua đường đương nhiên không thể làm gì được, nhưng… Gia chủ Lý thì có cách.

Gia chủ Lý rùng mình không hiểu: ??

Sau khi bị ép buộc dụ dỗ, gia chủ Lý không còn cách nào khác chỉ có thể sắp xếp, nhanh chóng tìm cách giả làm một tiểu thái giám ra ngoài mua hàng rồi vào cung.

Những chuyện này đều do gia chủ Lý xử lý, còn Diệp Thanh Nghiên chỉ cần chờ cơ hội.

Bọn họ đến Tôn phủ thì trời đã tối, lúc trở về cũng đã là nửa đêm, Diệp Thanh Nghiên đã tính đến thời điểm trở lại thế giới hiện thế, nhưng Quỷ Vương trên chiếc ghế dài mềm mại cách đó không xa lại khiến da đầu cậu tê dại. Sau khi nghĩ lại, cậu cũng không thể trốn thoát được nên đành kiên trì ngủ lại.

Khi Diệp Thanh Nghiên từ thế giới ảo trở lại thế giới thực thì trời đã sáng, cậu mở mắt ra xử lý công vụ, kết quả không có ai đánh trống phàn nàn, cậu nhìn giá trị trao đổi vẫn là 0, cảm thấy mình không thể ngồi yên chờ chết.

Hơn nữa sau khi vào cung, cậu phải thuyết phục Trâu Vương rằng mình có năng lực, nếu không, có thể ngay khi gặp Trâu Vương cậu đã bị thị vệ gϊếŧ chết.

Về phần Quỷ Vương…

Vì Quỷ Vương thỉnh thoảng ngoại tuyến nên Diệp Thanh Nghiên cảm thấy cậu nên dựa vào chính mình, Quỷ Vương này quá không đáng tin cậy.