Chương 20

"Nô tài như ta sẵn lòng nhưng bất lực, cũng không thể làm chủ được, giờ Ngọ vừa lên ta đã đến ngự thư phòng hầu hạ, vội vàng chạy tới hậu cung đưa cơm cho đại sư, hoàng hậu và thái tử điện hạ đã đến đây… Hoàng hậu và Vương Thượng hình như đã xảy ra tranh chấp, chỉ sợ chuyện này không tốt cho người." Đại tổng quản thở dài một tiếng, cảm thấy đau đầu.

Diệp Thanh Nghiên cau mày: "Hình như Vương Thượng không quan tâm đến dân chúng Trâu quốc, một cá nhân sao có thể so sánh với mấy vạn dân chúng Trâu Thành?"

Đại tổng quản khẽ cắn môi: "Có chuyện đại sư không biết, từ khi cao nhân thiết lập lệnh cấm ở cửa cung ba mươi năm trước, từ đó về sau Vương Thương chưa từng bước ra khỏi cửa cung. Tuy rằng Vương Thượng đã huấn luyện vô số tử sỉ dưới quyền chỉ huy của ngài ấy, nhưng trong những năm này chỉ có nhà họ Cao, hoàng hậu Cao chiếm giữ địa vị cao, tuy hầu gia Cao chỉ là hầu tước nhưng ông ấy lại là huynh trưởng của hoàng hậu, đương nhiên địa vị của ông ấy trong triều đình có thể tưởng tượng, điểm quan trọng nhất chính là thái tử không phải là con của Vương Thượng và hoàng hậu sinh ra, thái tử và nhà họ Cao không có quan hệ huyết thống, nên đương nhiên sẽ không đối xử chân thành với thái tử, còn hoàng hậu luôn luôn thiên vị nhị công tử, năm đó vì ân huệ của Vương Thượng với nhà họ Cao, nên mấy năm nay đối với nhà họ Cao có chút khoan dung, chuyện này thực sự không dễ dàng gì."

Diệp Thanh Nghiên nghe thấy từ khóa đó, cậu ngạc nhiên nheo mắt lại: "Thái tử không phải là con của Vương Thượng và hoàng hậu sinh ra? Vương Thượng không có người nối dõi?"

Nếu không, ngay cả khi hoàng hậu Cao không có gì, phi tần có hoàng tử cũng không thể phong một người không phải con ruột của mình làm thái tử.

Đại tổng quản vốn tưởng chuyện này dân chúng ở Trâu Thành đều biết, nhưng không ngờ đại sư lại không biết chuyện này.

Hắn ta suy nghĩ một hồi, sau đó thừa nhận câu hỏi của Diệp Thanh Nghiên: "Thái tử điện hạ quả thực không phải con trai của hai vị chủ nhân, những năm đầu cơ thể Vương Thượng đã sớm bị thương, nói phong ấn ngăn cản ác quỷ tiến cung điện cũng là vì thay Vương Thượng bảo vệ tính mạng. Không chỉ vậy, lúc trước khi Vương Thương đăng cơ cũng vì công lao của nhà họ Cao, sau đó Vương Thượng hỏi nhà họ Cao muốn ban thưởng gì, nhà họ Cao nói họ muốn con gái của nhà họ vào cung làm hoàng hậu."

"Lúc đó Vương Thượng không đồng ý, ngài ấy đem chuyện chính mình kể từng chi tiết, kể cả việc sau này ngài ấy không có người nối dõi. Nghe xong, nhà họ Cao vẫn kiên trì như cũ, cho nên, cuối cùng Vương Thượng lập hoàng hậu, hứa cấp cho nhà họ Cao vinh quang tối cao, đồng thời cũng quyết định sau này chọn một đứa trẻ hoàng thất ở độ tuổi phù hợp từ tổ tiên làm thái tử."

"Cũng vì căn bệnh không tiện nói ra của Vương Thượng, trong hậu cung Vương Thượng cũng không có phi tần nào, đương nhiên cũng không có con nối dõi."

Diệp Thanh Nghiên nghe xong cảm thấy khá ngạc nhiên, cậu vừa đến Trâu Thành không bao lâu, hơn nữa gần nhất là xử lý chuyện giữa Tào Quân Nhiên và nhà họ Lý, đương nhiên cậu cũng không công phu tới nỗi biết nhiều bí mật của hoàng gia như vậy, nhưng điều cậu không nghĩ tới là thái tử không phải con ruột của Trâu Vương.

Lúc trước cậu đã nhìn ra Trâu Vương suy nhược, nhưng nhìn không ra nguy hiểm đến tính mạng, không nghĩ tới lại mắc phải căn bệnh không tiện nói ra.

Trong lòng đại tổng quản cũng không xác định, bây giờ hắn ta đã nói ra, những chuyện còn lại dễ dàng hơn nhiều: "Trước khi ta đến đây hoàng hậu và thái tử điện hạ đều đã ở ngự thư phòng, chắc là nhắc đến chuyện của nhị công tử, ta đoán chuyện này thật sự có bút tích của hoàng hậu nên đã che giấu, cho nên Vương Thượng và hoàng hậu mới xảy ra tranh chấp, nhưng cụ thể chi tiết đằng sau ta cũng không biết."

Diệp Thanh Nghiên cau mày: Xem ra chuyện này quả thực không dễ giải quyết, chỉ dựa vào hai tử sĩ của Cao Chuẩn che giấu không còn một mảnh nào như vậy, quả thực rất có thể liên quan đến hoàng hậu Cao.

So sánh một số người ngoài với cháu trai yêu thích của mình, e rằng trong mắt hoàng hậu Cao những người bình thường này không bằng Cao Chuẩn.

Và theo lời của đại tổng quản, có vẻ như nhà họ Cao biết rõ căn bệnh không thể nói ra của Vương Thượng nhưng vẫn để hoàng hậu Cao tiến cung, có lẽ Trâu Vương cảm thấy xấu hổ với hoàng hậu Cao nên đã nhường nhịn khắp nơi, nhưng nếu thật sự buông tha cho Cao Chuẩn…

Ánh mắt Diệp Thanh Nghiên âm trầm xuống: "Chuyện gì đã xảy ra với cấm chế ở cửa hậu cung? Đại tổng quản cũng thấy, nếu thật sự Vương Thượng bị hoàng hậu thuyết phục, vậy trong cung vào giờ Tý sẽ như thế nào, sợ là ai cũng nói không chính xác, bần đạo cần biết nhiều hơn để tránh thất lễ nghiêm trọng hơn."

Đại tổng quản cũng sợ điều này nên hắn ta cắn môi, không giấu nữa: "Lệnh cấm ở cửa hậu cung chính là… hài cốt của Bộ tướng quân."