Chương 22

Có lẽ là vì cảm kích Diệp Thanh Nghiên, đại tổng quản nghĩ một lát, trên đường đến ngự thư phòng không khỏi hạ giọng, dùng giọng chỉ có hai người nghe được nhắc nhở: "Diệp đại sư, hoàng hậu rất coi trọng nhị công tử, người ngoài đều nói hoàng hậu rất yêu cháu trai mình nhưng thực tế bà ấy còn yêu cháu trai mình hơn như vậy, thậm chí năm đó nhị công tử cưới vợ, bà ấy hận không thể đem tất cả tiểu thư quý tộc của Trâu Quốc đến trước mặt hắn, muốn cho nhị công tử nhận tội e là rất khó, còn dễ dàng đắc tội với nhà họ Cao."

Diệp Thanh Nghiên hiểu được ý tứ của đại tổng quản, hoàng hậu không thể rời khỏi cung, nếu rời khỏi cung cũng không có bàn tay dài như vậy, khả năng nhà họ Cao ở bên ngoài đỡ đầu.

Hoàng hậu rất quan tâm đến Cao Chuẩn, nếu Diệp Thanh Nghiên một mực muốn gϊếŧ Cao Chuẩn, e là hoàng hậu Cao sẽ để nhà họ Cao lấy mạng cậu.

Diệp Thanh Nghiên mỉm cười, vẻ mặt khá bình tĩnh, khiến đại tổng quản cảm thấy vị đại sư này khá khó hiểu, chẳng lẽ còn có năng lực khác sao?

Sở dĩ Diệp Thanh Nghiên không lo lắng là vì một khi Cao Chuẩn chết, chân tướng đã rõ ràng, niềm hận thù của Tào Quân Nhiên cũng được giải trừ, coi như cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó khi cậu rời khỏi thế giới ảo này, nơi này sẽ biến thành hư vô, chẳng lẽ còn có thể đi tới hiện thực gϊếŧ cậu sao??

Để tỏ ra ưu ái với Diệp Thanh Nghiên, đại tổng quản đã kể rất nhiều chuyện không ổn về hoàng hậu Cao trên đường đi, phần lớn đều có liên quan đến nhị công tử, càng nghe Diệp Thanh Nghiên càng thấy kỳ lạ.

Có thể hiểu hoàng hậu Cao không có người nối dõi nên rất quan tâm đến cháu trai của mình, nhưng điều kỳ lạ chính là cháu trai duy nhất mà hoàng hậu Cao quan tâm lại là nhị công tử.

Đối với con trai cả của hầu gia Cao, thái tử cùng với người nối dõi khác, dù là con vợ kế vẫn là con trai trưởng, đều như không có quan hệ với hoàng hậu Cao, thậm chí hàng năm vào ngày sinh nhật của nhị công tử, hoàng hậu Cao sẽ đích thân nhờ người tặng một món quà sinh nhật vô cùng quý giá.

Vì không thể rời khỏi cung, Hoàng hậu Cao hận không thể đích thân có mặt ở đó để tổ chức sinh nhật cho nhị công tử.

Những năm gần đây trong và ngoài cung cũng xuất hiện rất nhiều lời đồn đại, phần lớn đều cảm thấy nhị công tử có vận khí tốt, rõ ràng người con cả sinh ra cùng một mẹ, thậm chí là song sinh, nhưng nhị công tử lọt vào mắt xanh của hoàng hậu, cho dù không phải là thái tử cũng được sủng ái hơn thái tử.

Đáng tiếc, tính tình nhị công tử khác thường, đại khái là từ nhỏ đã cảm thấy mình tài trí hơn người, cảm thấy vị trí thái tử chắc chắn là của mình, cuối cùng lại bị anh cả đoạt được nên trong lòng không thoải mái, lúc này mới trở nên hung ác thô bạo bụng dạ nham hiểm.

Dọc đường đi sắc mặt Diệp Thanh Nghiên đều không thay đổi, tựa như chỉ là tùy ý nghe một chút, nhưng khi gần đến ngự thư phòng, Diệp Thanh Nghiên đột nhiên khó hiểu hỏi: "Nhị công tử năm nay bao nhiêu tuổi?"

Tuy đại tổng quản thấy kỳ lạ, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Vừa tròn ba mươi tuổi."

Thì ra là ba mươi tuổi, lúc đầu Diệp Thanh Nghiên cũng không nghĩ nhiều, theo nguyên thân cậu tìm hiểu, cậu chỉ biết nhị công tử cùng Trịnh công tử và Tôn tiểu công tử chơi đùa rất vui, Trịnh công tử năm nay hai mươi tuổi, Tôn tiểu công tử tuổi cũng không lớn lắm, nên cậu chủ quan

cho rằng nhị công tử cũng tầm hai mươi tuổi, nhưng nếu nhị công tử này đã ba mươi thì chuyện này đúng là có chút vi diệu.

"Hoàng hậu Cao vào cung ba mươi năm trước phải không?" Diệp Thanh Nghiên hỏi.

Đối với chuyện này đại tổng quản nhớ rất rõ: "Đúng vậy, sau khi Vương Thượng đăng cơ không bao lâu, nhà họ Cao dùng công đổi sắc đưa con gái nhà họ Cao vào cung, không bao lâu thì xảy ra chuyện ác quỷ… ta nhớ rất rõ ràng."

Diệp Thanh Nghiên mỉm cười không thể giải thích được, cậu phát hiện ra chính mình như phát hiện ra một bí mật lớn.

Và bí mật này đủ khiến hoàng hậu Cao không dám bảo vệ Cao Chuẩn nữa, thậm chí lời hứa mà Trâu Vương đã hứa với hoàng hậu Cao vì tội lỗi này mà phá vỡ.

Mạng của Cao Chuẩn, cậu nhất định phải giành được.

Khi đoàn người đến ngự thư phòng, xa xa đã nhìn thấy Phượng Hoàng đứng đó, mênh mông cuồn cuộn không ít người trong cung đang đợi ở đó, cảnh tượng khá hoành tráng.

Sắc mặt Diệp Thanh Nghiên không chút thay đổi đi ngang qua mọi người, đi theo đại tổng quản đến gần.

Đại tổng quản gõ cửa ngự thư phòng, không lâu sau có tiếng nói cho bọn họ vào.

Diệp Thanh Nghiên một lần nữa bước vào ngự thư phòng này, vẻ mặt vẫn như cũ không biểu cảm gì, thậm chí vẻ mặt từ đầu đến cuối đều không thay đổi, khi bước vào, cậu nhìn thấy trong ngự thư phòng có thêm hai người.

Người này mặc cung phục với đôi lông mày tuyệt đẹp và đôi mắt thanh tú, chắc chắn tâm trạng lúc này không hề chán nản, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Diệp Thanh Nghiên, ánh mắt bất mãn và lãnh đạm, như là phải gϊếŧ chết Diệp Thanh Nghiên.