Chương 23

Người còn lại mặc triều phục thái tử, tuổi không lớn lắm, khoảng hai mươi tuổi, đứng thẳng lưng, nhìn có chút tao nhã, khuôn mặt có chút giống Trâu Vương, được chọn từ hoàng thất của nhà họ Trâu, nếu nhìn kỹ mà nói còn có vài phần ốm yếu.

Diệp Thanh Nghiên thực hiện nghi lễ Đạo giáo, được coi là gặp gỡ hoàng hậu và thái tử.

Hoàng hậu Cao cũng không hài lòng, mắt nhìn như muốn tấn công, nên Trâu Vương đã vội nói: "Vất vả cho Diệp đại sư đến đây rồi, mời ngồi."

Trâu Vương đích thân nhường cho cậu một chỗ ngồi, Diệp Thanh Nghiên bình tĩnh đi vòng qua hoàng hậu Cao và thái tử ngồi xuống cách đó không xa, cậu thẳng lưng, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú, khóe môi nở nụ cười lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, khiến người ta có ảo giác như một tên tiên phong đạo cốt.

Rõ ràng tuổi còn trẻ như vậy…

Sắc mặt hoàng hậu Cao không mấy ưa nhìn, mặt khác tuy rằng không nhìn ra được, nhưng bà ấy cũng không có ý định buông tha Diệp Thanh Nghiên, vị đạo sĩ này thật to gan, dám để Vương Thượng trừng trị Cao Chuẩn? Không phải chỉ là tên thường dân thấp kém thôi sao, cứ gϊếŧ thôi, như thế nào lại có thể so sánh với Cao Chuẩn quý giá của bà ấy?

Trâu Vương đã kiềm chế trước mặt người ngoài, khiến hoàng hậu Cao có vài phần nhỏ mọn: "Diệp đại sư, cô đã phái người đi kiểm tra hành tung của Tào Quân Nhiên hai năm trước, đúng như lời người nói, khi tai nạn của nhà họ Ngô xảy ra hắn không có mặt ở đó, nhưng chuyện này hoàng hậu không tin nói hung thủ có hai người, Tào Quân Nhiên quả thực đã gϊếŧ chết mười bảy người nhà họ Ngô, về phần người đầu tiên, còn có một người khác, nhưng không phải là Cao Chuẩn."

Khi nhắc đến Cao Chuẩn, ngữ khí của Trâu Vương có vài phần không kiên nhẫn, trước kia ông ấy còn xem Cao Chuẩn là tiểu bối, ở trước mặt ông ấy hoàng hậu Cao đã nói không ít lời tốt đẹp về hắn ta, nên ông ấy cũng rất cưng chiều tiểu bối này, nhưng ai biết được lại nuôi dưỡng ra một tên súc sinh.

Đánh giá từ những thông tin thu được, Cao Chuẩn rất có thể là hung thủ.

Hoàng hậu Cao và thái tử lúc này cũng ngồi xuống đối diện Diệp Thanh Nghiên.

Hoàng hậu Cao hơi hếch cằm, ánh mắt khinh thường nhìn cậu: "Nếu Diệp đại sư nói Tào Quân Nhiên vô tội, nhưng ngày đó Tào Quân Nhiên bị bắt, trong tay hắn cầm một con đao, mười bảy người nhà họ Ngô đều đã chết, chết vô đối chứng. Chẳng lẽ ngươi có thể gọi người ra nói họ không phải do Tào Quân Nhiên gϊếŧ? Hay Diệp đại sư có thể lấy bằng chứng ra chứng minh hắn không gϊếŧ người? Chẳng lẽ Diệp đại sư đã nhận tiền từ nhà họ Tào, nên cố ý gài bẫy cháu trai bổn cung để tẩy trắng cho Tào Quân Nhiên?"

Hoàng hậu Cao muốn đưa Diệp Thanh Nghiên thành một đạo sĩ ra vẻ trang nghiêm nhưng lại lấy tiền người khác, có bản lĩnh thế nào? Chỉ cần qua được một cửa của Vương Thượng, để Vương Thượng thả đạo sĩ này rời khỏi cung trước, chờ cậu rời khỏi cung, bà ấy sẽ phái tử sĩ nhà họ Cao đến lấy thủ cấp của cậu.

Hoàng hậu Cao không tin mình đã có được lời hứa của Vương Thượng, Vương Thượng còn có thể kiên trì sao? Nếu không có chứng cứ, bà ấy sẽ không thừa nhận, chỉ cần bà ấy không thừa nhận thì không ai có thể động vào Cao Chuẩn.

Về bằng chứng, lúc trước bà ấy giao hai tử sĩ cho Cao Chuẩn, cho dù thực sự bức cung, họ cũng sẽ không bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì.

Bà ấy tưởng rằng nói xong cậu sẽ thẹn quá hóa giận, chỉ cần cậu phản kích lớn hơn một chút, bà ấy có thể nói cậu vô lễ với hoàng hậu rồi đuổi cậu ra khỏi cung, ai ngờ, đối phương không những không tức giận, thậm chí ý cười lạnh lùng trên khóe miệng cậu cũng không hề thay đổi.

Chờ hoàng hậu Cao lông mày càng ngày càng cau lại, Diệp Thanh Nghiên bình tĩnh gật đầu: "Bần đạo thực sự không có chứng cứ."

Hoàng hậu Cao kinh ngạc không ngờ cậu lại thành thật như vậy, hừ lạnh một tiếng: "Không có chứng cứ mà dám đến cáo trạng, chẳng lẽ Diệp đại sư nghĩ hoàng cung là nơi nói đến là đến đi là đi? "

"Cái này cũng không phải, bần đạo chưa bao giờ nghĩ như vậy. Sỡ dĩ bần đạo đến đây là vì lợi ích của thiên hạ, thương dân cũng như an nguy của Vương Thượng, chuyện của Tào Quân Nhiên thậm chí còn khiến mọi chuyện của nhị công tử bị đẩy lùi, nhưng tình hình trước mắt là Vương Thượng đang gặp nguy hiểm.

Hiện giờ trong thành có một ác quỷ, hắn ta muốn lợi dụng lòng oán hận của Tào Quân Nhiên để khiến Tào Quân Nhiên cam tâm tình nguyện cống hiến cơ thể mình cho ác quỷ biến người và quỷ hợp nhất làm một, một khi ác quỷ đạt được mục đích, hơn nữa sau đêm nay chính là lễ hội quỷ, đến lúc đó cửa quỷ mở rộng ra, âm khí hưng thịnh cũng là lúc sức lực của ác quỷ mạnh nhất, hơn nữa có cơ thể người, cho dù thân là ác quỷ, cũng có thể đột phá cấm chế do tiền bối đã phong ấn ở cửa cung ba mươi năm trước.

Đến lúc đó ác quỷ dẫn theo một đám tiểu quỷ vây quanh cả cung điện, thì an nguy của Vương Thượng sẽ như thế nào?

Hay là nói, hoàng hậu nương nương người một chút cũng không lo lắng cho tính mạng của Vương Thượng, hay người cho rằng nhị công tử không có công lao hay tước vị gì cũng so được với Vương Thượng?"