Chương 24

Diệp Thanh Nghiên nhẹ nhàng nói, mặc dù rõ ràng không có thăng trầm, nhưng lại giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực hoàng hậu Cao, khiến sắc mặt bà ấy thay đổi mạnh mẽ, hơi thở gấp gáp.

"Ngươi đừng nói xằng nói bậy! Khi nào bổn cung nói không quan tâm đến Vương Thượng? Khi nào bổn cung cho rằng Vương Thượng không bằng Cao Chuẩn? Vương Thượng người chớ tin lời hắn, hắn chính là đang mê hoặc lòng người, là yêu đạo!" Câu cuối cùng hoàng hậu Cao nói với Trâu Vương, bà ấy sợ Trâu Vương tin lời yêu đạo này hoài nghi bà ấy.

Diệp Thanh Nghiên thờ ơ ngồi đó: "Nhưng những lời hoàng hậu nói đều có ý này, hoàng hậu cảm thấy không có chứng cớ không thể trừng trị được Cao Chuẩn, ta cũng không nói Cao Chuẩn có tội, đã nói trước đó là bảo vệ Vương Thượng làm thế nào để ác quỷ không thực hiện được mục đích. Vương Thượng và dân chúng Trâu Thành sắp phải đối mặt với nguy hiểm, chỉ nói nhị công tử làm bộ nhận tội để Tào Quân Nhiên trong sạch không còn oán hận, đến lúc đó công bố sự thật lại cho nhị công tử vô tội. Chẳng lẽ điểm này nhị công tử không thể hi sinh vì Vương Thượng sao??"

Không phải vì cậu không có bằng chứng, mà chỉ cần nhị công tử đồng ý, cậu sẽ khiến hắn ta không bao giờ thoát tội được.

Nhưng liệu hoàng hậu Cao có trơ mắt nhìn Cao Chuẩn bị bỏ tù chịu tội?

E rằng không có khả năng, mà mục đích của Diệp Thanh Nghiên chính là như vậy, chỉ cần hoàng hậu Cao dám từ chối thì bà ấy sẽ chứng minh ở trong lòng bà ấy, Vương Thượng cùng với mấy vạn dân chúng cũng không bằng một Cao Chuẩn.

Hoàng hậu Cao nhìn Diệp Thanh Nghiên bằng bộ dạng tựa tiếu phi tiếu, cho dù đối phương có ra vẻ đạo mạo trang nghiêm cỡ nào với Cao Chuẩn, hoàng hậu Cao vẫn không tin.

Người này dám đến cáo trạng, chắc chắn đã biết Cao Chuẩn đã làm gì, nói nhận tội trước vì ngăn chặn ác quỷ, nhưng kì thực là muốn đưa Cao Chuẩn ra, đến lúc đó lập tức hạ lệnh gϊếŧ, còn bà ấy ở trong cung làm sao ngăn cản được?

Yêu đạo này quá tâm cơ!

"Ngươi, ngươi…" Nhưng làm sao bà ấy có thể nói ra những lời này? Nói ra chính là không tin Vương Thượng.

Sắc mặt hoàng hậu Cao nhất thời cực kỳ vặn vẹo, bà ấy dùng ngón tay khéo léo nhéo lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu: "Nếu mục đích là tạm thời giải trừ oán hận của Tào Quân Nhiên ngăn cản hắn hợp tác với ác quỷ thông đồng làm bậy, vậy tại sao không đổi người? Vô luận là ai đứng ra nhận tội không phải là được rồi sao?"

Diệp Thanh Nghiên không ngờ phản ứng của bà ấy lại nhanh như vậy, nhưng nếu bà ấy nghĩ Cao Chuẩn có trốn thoát theo cách này thì hoàn toàn sai lầm: "Nhưng trong Trâu Thành, còn ai có năng lực tuyệt vời như vậy, không những có thể gϊếŧ nhiều người như vậy, thậm chí còn có thể gϊếŧ mười bảy người nhà họ Ngô rồi đổ tội cho Tào Quân Nhiên, còn có thể dọn dẹp hiện trường sạch sẽ không còn một mảnh?

Thậm chí sau khi Tào Quân Nhiên bị bắt, vào tù bị hủy hoại tay chân để nhận tội, rõ ràng vào giờ Ngọ Vương Thượng đã điều tra ra được, nhưng thẩm tra án này lại không tìm thấy?

Điều này cũng thực kỳ lạ, có phải có ai cố ý tiếp đón không? Phải để Tào Quân Nhiên nhận tội? Hoàng hậu cho rằng có thể tùy tiện tìm một người sẽ khiến Tào Quân Nhiên tin? Vậy thì ai có thể có khả năng tuyệt vời như vậy để vào tù?"

Lời nói của cậu gây náo động ngự thư phòng, tất cả mọi người đều sửng sốt, có lẽ vì họ chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này.

Ngay cả Trâu Vương cũng không ngờ đằng sau vụ án của Tào Quân Nhiên có thể có bút tích của một hạ thần mà ông ấy tin tưởng.

Và những người làm được tất cả những chuyện này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay trong toàn bộ Trâu Thành, và người đầu tiên… chính là nhà họ Cao.

Vốn dĩ nhà họ Cao không phải là người duy nhất, nhưng sau khi nghe những lời của Diệp Thanh Nghiên, sắc mặt của hoàng hậu Cao chột dạ tái nhợt như tờ giấy, cảnh tượng này rơi vào mắt Trâu Vương, lửa giận quanh thân ông ấy dâng lên khắp người, ông ấy trừng mắt nhìn hoàng hậu Cao với vẻ mặt nghiêm nghị: "Hoàng hậu, người không nói chút gì sao?"

Hoàng hậu Cao cắn răng phủ nhận: "Nô tì không biết đạo sĩ này nói gì, Cao Chuẩn từ nhỏ tâm địa lương thiện, tuyệt đối không thể làm ra những chuyện như vậy, Vương Thượng, người từng đồng ý với nô tì, hứa với nô tì, bây giờ nô tì chỉ muốn bảo vệ tính mạng của Cao Chuẩn, chẳng lẽ bây giờ Vương Thượng ngài muốn nuốt lời sao?"

Sắc mặt Trâu Vương ngày càng khó coi, lời nói là do ông ấy nói ra, cho nên ông ấy đành phải gọi Diệp Thanh Nghiên trở về, ông ấy biết nếu ông ấy không thuyết phục được hoàng hậu, chỉ cần ông ấy nói ra, hoàng hậu sẽ lợi dụng lời hứa đó.

Diệp Thanh Nghiên nhìn cảnh này, đột nhiên nói lên: "Vương Thượng, lời hứa này rất quan trọng sao? Cho dù hoàng hậu nương nương phạm sai lầm, cũng có thể vì lời hứa này mà miễn hình phạt?"

Sắc mặt Trâu Vương bình tĩnh.

Ông ấy không nghĩ có một ngày vị hoàng hậu thiện lương lại dùng lời hứa này để bảo vệ một tên cặn bã như vậy.