Chương 40

Diệp Thanh Nghiên vẫn luôn quan sát Trâu Vương, người bên ngoài không phát hiện, nhưng cậu cảm nhận được rõ ràng biểu cảm của Trâu Vương có gì đó không đúng, hơn nữa còn phong ấn thể xác và linh hồn của Bộ tướng quân ở thiên điện, cậu thở dài: "Vương Thượng, người không muốn hỏi bần đạo cái gì sao?"

Trâu Vương bất an nắm lấy bản sớ bên cạnh, mu bàn tay nổi gân xanh, ông ấy nhìn chằm chằm Diệp Thanh Nghiên hồi lâu mới nói: "Ác quỷ… trong thành… là ai?"

Diệp Thanh Nghiên nhìn vào mắt Trâu Vương: "Không phải trong bụng người đã có người rồi sao?"

"Cô muốn nghe ngươi nói! Ngươi nói cho Cô là ai, rốt cuộc là ai?!" Trâu Vương đột nhiên lên tiếng, thanh âm lớn đến nỗi đại tổng quản ở một bên cũng phải kinh hãi, đã lâu hắn ta chưa thấy Vương Thượng tức giận cùng bất an như vậy, nhìn ông ấy rất xa lạ, nhưng nó cũng mơ hồ nhắc nhở đại tổng quản về cảnh tượng tương tự duy nhất.

Có lẽ là vào đêm ba mươi năm trước, nghe tin Bộ tướng quân hóa quỷ muốn lấy mạng Vương Thượng, lúc đó Vương Thượng cũng tức giận như vậy, đến mức mời hầu gia Cao với vị cao nhân kia tiến cung.

Diệp Thanh Nghiên trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình gì, nhưng vẫn lên tiếng trả lời Trâu Vương: "Bộ Tiêu, Bộ tướng quân."

Chỉ với năm chữ đơn giản này, toàn bộ sức lực trong cơ thể Trâu Vương lập tức biến mất, ông ấy trắng bệch tái nhợt, đột nhiên ho khan, sức khỏe ông ấy vốn không được tốt, cơn ho dữ dội kèm theo cơn đau ở ngực khiến ông ấy phun ra một ngụm máu.

Đại tổng quản sợ hãi khi nghe thấy cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc của Bộ tướng quân, nhưng ngay sau đó, hắn ta quỳ xuống bò tới vì khẩu khí của Vương Thượng: "Vương Thượng! Vương Thượng, xin người bảo trọng!"

Diệp Thanh Nghiên không ngờ Trâu Vương lại kích động như vậy, cậu vốn tưởng Trâu Vương hẳn là sợ Bộ tướng quân lấy mạng mình hơn, nhưng bây giờ không giống như vậy…

"Vương Thượng người vẫn nên bảo trọng cơ thể, oán hận của Bộ tướng quân quá mạnh, bần đạo sợ hắn ta sẽ phá bỏ lệnh cấm tiến cung bằng mọi giá, vì vậy trước khi mọi chuyện không thể cứu vãn, bần đạo muốn biết ba mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì, khiến Bộ tướng quân biến thành quỷ lấy mạng Vương Thượng. Chỉ có rõ ràng, mới có thể giải trừ oán hận của Bộ tướng quân… ngăn chặn hắn ta tàn sát hoàng cung." Những oán hận kéo dài suốt ba mươi năm sợ là không thể giải quyết dễ dàng được.

Đại tổng quản thay Trâu Vương vỗ ngực, hắn ta nghe vậy nhanh chóng lắc đầu: "Đại sư, người có nhầm không? Trong thành này không có ác quỷ nào là Bộ tướng quân cả, rõ ràng Bộ tướng quân bị phong ấn ở thiên điện, vô luận là xác chết hay hồn phách đều ở thiên điện bị phong ấn độ hóa, tuyệt đối không thể ra khỏi cung."

"Phong ấn độ hóa?" Diệp Thanh Nghiên nghe được lời nói kỳ lạ này bất giác hỏi lại.

Đại tổng quản nhìn Trâu Vương, thấy Trâu Vương cũng không phản đối, hắn ta mới tiếp tục nói: "Ba mươi năm trước khi Bộ tướng quân biến thành quỷ… gϊếŧ chết rất nhiều người trong cung, vì trên tay Bộ tướng quân dính mạng người, có thể không bước vào luân hồi, cho nên hầu gia Cao đưa cao nhân đến đây nói đem hồn phách của Bộ tướng quân phong ấn trong cung bốn mươi năm, dùng bốn mươi năm khóa hồn đến độ hóa Bộ tướng quân, để Bộ tướng quân rửa sạch tội nghiệt, đợi đến khi có thời hạn nhập luân hồi, chuyển thế tái sinh làm người."

Sau khi nghe xong, Diệp Thanh Nghiên không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm đại tổng quản, cuối cùng dừng lại trước mặt Trâu Vương: "Ai nói với các người ác quỷ hại người có thể độ hóa? Vị cao nhân đắc đạo kia?"

Có lẽ do sắc mặt Diệp Thanh Nghiên biểu tình quá kỳ lạ, khiến trong lòng Trâu Vương từ bất an chuyển thành tuyệt vọng: "Chẳng lẽ… Không phải như vậy?"

Diệp Thanh Nghiên thở dài: "Bần đạo có thể khẳng định nói cho các người biết, từ xưa đến nay chưa từng có tiền lệ, một khi ác quỷ nhúng tay lấy đi mạng sống của những người vô tội, hoặc là xuống địa ngục suốt đời không được siêu sinh, hoặc là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không tồn tại trên thế gian và cũng không có khả năng tái sinh."

Trâu Vương không nhịn được nữa, cả người mềm nhũn ngã xuống long ỷ, trợn mắt nhìn Diệp Thanh Nghiên, môi ông ấy tái nhợt lẩm bẩm, lắc đầu: "Không… không phải…" Ông ấy muốn hắn ta dừng lại, chờ ông ấy một chút, để họ có thể cùng nhau nhập luân hồi trở thành huynh đệ ở kiếp sau, ông ấy chưa bao giờ muốn hắn ta không thể nhập luân hồi, ông ấy chưa bao giờ nghĩ vậy…

Bọn họ đã lừa ông ấy, lừa ông ấy…

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thanh Nghiên cảm thấy Trâu Vương dường như không phải là người có thể hạ thủ đoạn với Bộ tướng quân, sợ là năm đó có ẩn tình, cậu thở dài: "Có một điều bần đạo có thể khẳng định, hồn phách của Bộ tướng quân mấy năm nay sợ là không ở thiên điện, từ đầu đến cuối đều bị phong ấn trong thành, không biết vì lý do gì đột nhiên chạy ra ngoài. Nhưng vì cửa cung có lệnh cấm nên hắn ta không thể vào được, cho nên hắn ta muốn lừa Tào Quân Nhiên dâng hiến cơ thể cho hắn ta để người và quỷ hợp nhất, như vậy hắn ta có cơ thể sẽ không sợ lệnh cấm ở cửa cung, và cũng có thể vào cung… báo thù."