Chương 39

Ngay khi hoàng hậu Cao cảm thấy mình sắp bị hầu gia Cao bóp cổ đến chết, hầu gia Cao buông tay ra, bà ấy lập tức ngã xuống đất thở hổn hển.

Trong mắt bà ấy hiện lên tia sợ hãi, hai chân yếu ớt không khỏi lùi về sau, lắc đầu, búi tóc rối bù, không dám lên tiếng.

Lúc này hầu gia Cao mới hài lòng, chậm rãi chỉnh lại vạt áo: "Nếu ngươi sớm nói chuyện của Cao Chuẩn cho ta biết, ta còn có thể thay ngươi giấu diếm một phần, nhưng ngươi ngốc đến mức lợi dụng quan hệ của mình để giấu diếm. Bây giờ chuyện này được trình lên Vương Thượng, chỉ có thể hy sinh Cao Chuẩn để cứu nhà họ Cao, ngươi yên tâm, nếu mất đi đứa con này, quay về từ đường nhà họ Cao nhận nuôi một đứa con, nhà họ Cao cũng không bạc đãi ngươi."

Hoàng hậu Cao cuối cùng cũng lên tiếng: "Không phải người nói như vậy…Người nói giao ra chứng cứ bảo vệ tính mạng của Cao Chuẩn, người lừa ta… người lừa ta…"

Hầu gia Cao hừ lạnh một tiếng: Lời này cũng tin, khoảnh khắc biết được chuyện của Cao Chuẩn, Cao Chuẩn chỉ là một đứa con bị bỏ rơi, thậm chí khi cần thiết, hoàng hậu Cao cũng sẽ trở thành một đứa bị bỏ rơi.

Thấy hoàng hậu Cao thành thật, hầu gia Cao ngồi trên ghế thái sư cách đó không xa, nhắm mắt lại suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Hoàng hậu Cao cũng nhìn chằm chằm hầu gia Cao, bà ấy chậm rãi lùi vào góc tường, áp vào tường, không biết bà ấy đã làm gì, bức tường phía sau bà ấy đột nhiên mở ra một lối đi nhỏ, bà ấy kịp bước vào, khi hầu gia Cao nhận ra điều đó thì một lần nữa cơ quan đóng lại từ bên trong.

Sắc mặt hầu gia Cao thay đổi mạnh mẽ, vội vàng chạy tới, bắt đầu tìm kiếm lối vào nhưng không thấy.

Ông ta cũng không dám lên tiếng cho hai thị vệ bên ngoài đi tìm, sợ nếu bị lộ ra ngoài, Vương Thượng biết được sẽ càng tức giận hơn.

Khi Diệp Thanh Nghiên đi theo hai thị vệ và đại thái giám đến ngự thư phòng thì Trâu Vương cũng vừa mới đến.

Trâu Vương gần như thức suốt đêm, tinh thần không tốt, sắc mặt vốn tái nhợt lại càng thêm xám xịt, khi Diệp Thanh Nghiên tiến vào, Trâu Vương đang xoa xoa lông mày, nghe thấy tiếng động lập tức bỏ tay xuống, ngồi sau bàn ngự án lặng lẽ nhìn Diệp Thanh Nghiên: "Diệp đại sư tìm Cô có chuyện gì?"

Diệp Thanh Nghiên nhìn Trâu Vương, cậu không hiểu năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến Trâu Vương và Bộ tướng quân hai người trở mặt, thậm chí Trâu Vương còn dùng lệnh cấm phong ấn thể xác và linh hồn của Bộ tướng quân ở thiên điện buộc hắn ta buộc trở thành ác quỷ.

Diệp Thanh Nghiên thở dài: "Vương Thượng, Tào Quân Nhiên đã biết hắn vô tội, oán hận trong lòng đã tiêu tan, trong tay hắn không dính đến mạng người, dĩ nhiên bình an vô sự."

Trâu Vương: "Nếu đã như vậy, vì sao Diệp đại sư lại vội vàng tiến cung?" Tiến cung muộn như vậy rõ ràng là có chuyện quan trọng, huống chi: "Diệp đại sư nói có chuyện liên quan đến an nguy của Cô, tại sao vậy?"

Diệp Thanh Nghiên: "Ác quỷ trốn thoát."

Trâu Vương: "Diệp đại sư sợ ác quỷ sẽ lấy mạng Cô? Cũng là nói lệnh cấm ở cửa cung bị hư hỏng?"

Diệp Thanh Nghiên lắc đầu: "Tạm thời không phải lệnh cấm, chính là bần đạo lo lắng oán hận trong lòng ác quỷ, ác quỷ sẽ lợi dụng hôm nay lễ hội quỷ hưng thịnh, lợi dụng quỷ lực trăm năm phá tan lệnh cấm cung, lấy mạng Vương Thượng."

Trâu Vương sửng sốt, nghe được điểm quan trọng trong lời nói của Diệp Thanh Nghiên: "Ý của Diệp đại sư là, ác quỷ muốn lấy mạng Cô."

Diệp Thanh Nghiên gật đầu: "Đúng."

Trâu Vương không nói gì, ông ấy cau mày, nhưng sắc mặt đại tổng quản lại thay đổi: "Diệp đại sư, lời này không thể nói bậy, Vương Thượng ở trong cung ba mươi năm đã không ra ngoài, làm sao có thể gặp ác quỷ?"

Nếu không biết về khả năng của Diệp đại sư, hắn ta đã nghi ngờ Diệp đại sư đang cố lừa Vương Thượng, hy vọng lấy được công lao đạt được lợi ích.

Diệp Thanh Nghiên nhìn hai tên cận vệ: "Vương Thượng, có thể để những người khác ra ngoài không? Bần đạo có một số chuyện muốn một mình hỏi Vương Thượng."

Đại tổng quản lập tức từ chối: "Đại sư, e rằng điều này không thích hợp."

An nguy của Vương Thượng quan trọng hơn, mặc dù tin tưởng Diệp đại sư, nhưng không có gì đảm bảo không xảy ra chuyện đó?

Nhưng Trâu Vương vẫn ngồi đó không nói lời nào kể từ khi Diệp Thanh Nghiên nói ác quỷ muốn mạng ông ấy, ông ấy sững sờ ở đó, đầu óc trống rỗng.

Không biết vì sao, Diệp Thanh Nghiên không nói gì thêm, nhưng trong lòng ông ấy lại dâng lên nỗi bất an trước đó, khiến ông ấy thở không nổi.

Ông ấy sợ, vô cùng sợ khả năng mà ông ấy nghi ngờ sẽ thành sự thật.

Nhưng làm thế nào điều đó có thể xảy ra?

Không thể nào, chắc chắn Diệp đại sư sẽ nói chuyện gì khác.

Khi nói chuyện, Trâu Vương nhận thấy giọng nói của mình đang run rẩy, miễn cưỡng kiềm chế: "Được, lui đi."

"Vương Thượng!" Sắc mặt đại tổng quản thay đổi, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Trâu Vương, cuối cùng hắn ta phất tay để mọi người lui ra, chỉ còn lại ba người bao gồm cả đại tổng quản.

Cánh cửa ngự thư phòng nặng nề đóng lại.