Chương 38

"Ngươi nói đúng, ngươi nói đúng… Cô không nên chạm vào, không nên chạm vào…" Trâu Vương lẩm bẩm, nhìn cửa cung đóng kín, trên khuôn mặt không còn trẻ là một nỗi buồn khó tả, thật lâu sau, ông ấy cụp mắt xuống, che đi biểu cảm phức tạp trong mắt, không nói nữa.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân vội vã truyền đến, đại tổng quản liếc nhìn Trâu Vương đang quay lưng về phía mình, vội vàng bước tới chặn vị khách ở góc đường, hạ giọng răn dạy: "Chuyện gì mà kích động vậy?"

Tiểu thái giám vội vàng quỳ xuống, trong lòng cảm thấy bất an, hắn ta biết bình thường vào lúc này Vương Thượng không muốn bị người khác quấy rầy, nhưng chuyện này có liên quan đến an nguy của Vương Thượng, hắn ta không dám chậm trễ, chỉ có thể cắn răng nói: "Đại tổng quản không hay rồi, Diệp đại sư cùng hai thị vệ được cử đi trước đó hiện đang ở cổng cung, họ nói ác quỷ đang hoành hành, Vương Thượng sẽ gặp nguy hiểm nên muốn tiến cung hộ giá."

"Cái gì?" Sắc mặt đại tổng quản thay đổi, hắn ta biết rõ năng lực của Diệp đại sư nên nhanh chóng đi bẩm báo.

Trâu Vương cau mày, lấy lại trong sạch cho vị Tào công tử kia cũng vô dụng rồi sao?

Nếu chuyện có liên quan đến an nguy của ông ấy, Diệp đại sư không dám lừa dối Vương Thượng, ông ấy phất tay yêu cầu đại tổng quản cầm lệnh bài đưa Diệp Thanh Nghiên vào cung.

Đại tổng quản tuân lệnh vội vã rời đi, Trâu Vương chỉ có thể đến ngự thư phòng trước, nhưng trước khi rời đi, ông ấy không nhịn được quay lại nhìn cánh cửa đóng chặt nơi thiên điện, ông ấy nghiêng đầu nhìn phía trên cánh cửa, cuối cùng nhắm mắt lại sải bước rời đi.

Ông ấy đã chờ đợi ba mươi năm, chỉ cần đợi thêm mười năm nữa, bốn mươi năm độ hóa, chờ hắn ta chuyển thế đầu thai, Vương Thượng đến tuổi cuối đời, đến lúc đó, ông ấy sẽ xuống địa ngục nhận tội với hắn ta.

Diệp Thanh Nghiên thở phào nhẹ nhõm khi biết mình có thể vào cung, cậu vội vàng theo tiểu thái giám hướng về ngự thư phòng, mong rằng sẽ sớm vào cung trước khi ác quỷ đến, để cậu tìm hiểu kỹ càng chuyện gì đã xảy ra vào năm đó, giải quyết oán hận của ác quỷ.

Ngay khi đám người Diệp Thanh Nghiên vội vã tiến vào, Trâu Vương cũng chậm rãi tiến về ngự thư phòng.

Nhưng ở một bên khác, hầu gia Cao và hoàng hậu Cao bị canh giữ trong cung điện của hoàng hậu Cao lại không mấy tự do, hầu gia Cao ban đầu nghĩ rằng sau khi Cao Chuẩn bị bắt, ông ta sẽ có thể bình yên ra khỏi cung, cho dù Vương Thượng coi đó là nợ cũ, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ trong khoảng thời gian này ông ta sẽ không bị tụt lại phía sau.

Không ngờ bên kia Vương Thượng thả ông ta ra, trong mắt người ngoài ông ta rời khỏi cung, nhưng chưa kịp ra khỏi phủ thì đã bị cận vệ của Vương Thượng bí mật trói lại trở về.

Còn bị nhốt tại nơi này cùng hoàng hậu Cao.

Ông ta nhớ tới bộ dạng của Vương Thượng nhìn ông ta trước khi rời đi, cùng câu nói ông ấy để lại: "Ba mươi năm trước vì Trâu quốc gặp chuyện nên Cô không thèm để ý, nhưng bây giờ ác quỷ đang gây náo loạn trong thành, Cô hy vọng hầu gia có thể đưa cao nhân năm đó đến đây vì dân diệt ác. Khi nào vị cao nhân kia đến, Cô sẽ để hầu gia rời cung."

Hầu gia Cao biết Vương Thượng rất tức giận, nhưng ông ấy không có ý định gϊếŧ ông ta, một mặt là tìm cao nhân, nhưng mặt khác, ông ấy sợ hầu gia Cao nhúng tay cứu Cao Chuẩn.

Cao Chuẩn hại nhiều mạng người như vậy, Vương Thượng làm sao có thể bỏ qua cho hắn ta?

Hoàng hậu Cao cũng nhận ra điều này khi thấy hầu gia Cao bị giam cầm, dưới tình thế cấp bách bà ấy tuyệt vọng ngất đi, lúc này bà ấy tỉnh dậy yếu ớt chạy tới nắm lấy vạt áo của hầu gia Cao: "Huynh trưởng, huynh trưởng người cứu Cao Chuẩn đi, nó cũng là cháu trai của người mà, ta chỉ có nó là người nối dõi, nó không thể chết được…"

Hầu gia Cao vì bà ấy ầm ĩ mà đau đầu: "Ngươi muốn ta cứu nó thế nào? Bây giờ ta thân khó bảo toàn, hơn nữa, nếu không phải ngươi nuông chiều nó như vậy, làm sao nó có thể dựa vào ảnh hưởng của ngươi mà làm nhiều việc ác? Đã hại nhiều mạng người như vậy, ngươi cho rằng cho dù Vương Thượng bỏ qua, cả triều văn võ cũng không chờ lệnh mà đưa nó đi trảm hành quyết sao?" Trảm hành quyết chỉ sợ là xa xỉ, ba mươi người trong tay Cao Chuẩn cũng đã hơn hai mươi đều là mạng người.

Chết còn chưa đủ.

Hoàng hậu Cao điên cuồng hét lên: "Sao người lại không làm gì được? Năm đó người có thể đùa giỡn với Vương Thượng, bây giờ thì sao chứ… Hừ!"

Hầu gia Cao hung hãn bịt miệng hoàng hậu Cao lại, ánh mắt ông ta tàn bạo, trước đó không có một tia bình tĩnh, con ngươi hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm hoàng hậu Cao sắc mặt đang tím tái vì miệng mũi bị bịt kín, hạ giọng uy hϊếp: "Ngươi điên rồi sao? Cái gì đều có thể nói nhưng cái này không thể nói, ngươi không biết sao? Mấy năm nay ngươi sống tốt như vậy, ngươi quên mất thân phận của chính mình sao, ta có thể khiến ngươi cao cao tại thượng, nhưng cũng có thể khiến ngươi rơi vào cát bụi. Huống chi ngươi còn cho rằng mình là hoàng hậu, qua hôm nay, ngươi sẽ bị đuổi về nhà họ Cao, đến lúc đó ngươi cũng cần phải dựa vào nhà họ Cao… Nếu ngươi thông minh thì đừng ồn ào, nếu chuyện này kết thúc nhà họ Cao còn đó thì ngươi vẫn sống tốt, nếu không thì đừng trách huynh trưởng này không niệm tình huynh muội."