Chương 37

Bằng không, một khi không biết lúc nào nên rời đi, cậu sợ ác quỷ không thương tiếc xông vào hoàng cung gϊếŧ chết Trâu Vương, như vậy sợ là cả hoàng cung sẽ trở thành địa ngục.

Thị vệ không dám hỏi nhiều, tuy rằng đã là đêm khuya, nhưng chuyện của tên quỷ khốn kiếp này lại rất quan trọng, họ tin rằng Vương Thượng sẽ ngoại lệ, mở cửa cung một lần nữa.

Quả nhiên khi bọn họ đến cửa cung, mơ hồ có thể cảm nhận được âm khí ngoài cửa cung rất nặng, thậm chí còn lạnh hơn, loại lạnh thấu xương tủy.

Trên đường trở về, Diệp Thanh Nghiên sai một thị vệ chạy đến Lý phủ mang thỏ tai cụp tới, Quỷ Vương lại biến thành thỏ tai cụp, nép vào trong ngực Diệp Thanh Nghiên, đi theo cậu vào trong cung.

Trong khi chờ thông báo, Diệp Thanh Nghiên nhớ ra điều gì đó, hỏi hai thị vệ: "Các ngươi có biết Bộ tướng quân ba của mươi năm trước không?"

Vì là bí mật của hoàng cung nên rất ít người biết Bộ tướng quân năm đó biến thành quỷ gϊếŧ chết Trâu Vương, đại đa số dân chúng chỉ biết ba mươi năm trước Bộ tướng quân bảo vệ Trâu Vương, sau khi trở về liền trở bệnh chết đi.

Hai tên thị vệ hiển nhiên là không biết, bọn họ nhìn như mới hai mươi tuổi, hình như ba mươi năm trước chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này.

Quả nhiên, khi hai tên thị vệ nghe cậu nhắc tới Bộ tướng quân, trong mắt đều lộ ra vẻ kính phục, bọn họ không hề liên hệ ác quỷ mà bọn họ từng chiến đấu trước đó với Bộ tướng quân mà họ kính trọng coi hắn ta là chiến thần: "Ta đương nhiên biết, Bộ tướng quân chính là chiến thần Trâu quốc của chúng ta, năm đó đã một tay đưa Vương Thượng từ biên giới trở về, nếu không có Bộ tướng quân, sợ là Vương Thượng sẽ…" Bọn họ không dám nói những lời còn lại, nhưng ý tứ đã rõ ràng.

Diệp Thanh Nghiên càng trầm xuống, năm đó đã xảy ra chuyện gì, khiến Trâu Vương không nói gì về việc Bộ tướng quân đã cứu ông ấy, còn phong ấn hắn ta ở tại nơi thiên trong cung: "Bộ tướng quân tên là gì?"

Kể từ khi biết mình đến thế giới ảo để vượt qua cửa ai có liên quan đến vị Bộ tướng quân này, cậu lập tức liên tưởng đến ba chữ khi cậu vẫy bút trong hồ ước nguyện, trong lòng mơ hồ có một dự cảm.

Hai tên thị vệ thoạt đầu cũng không muốn nói ra, dù sao cũng là tên của Bộ tướng quân, nhưng bọn họ sợ giấu kín sẽ làm chậm trễ chuyện quan trọng của đại sư nên đành nói ra.

"Bộ tướng quân… tên là Bộ Tiêu."

Nghe xong, Diệp Thanh Nghiên tự nhủ thật đúng là như vậy, thất tình không cần oán hận, cậu vốn dĩ cho rằng oán hận mà người phàm Tào Quân Nhiên có không dễ tiêu trừ, bây giờ xem ra đó là một từ đồng âm, không cần thiết oán = oán hận Bộ Tiêu.

Nếu biết trước tên là Bộ Tiêu thì có lẽ cậu đã đoán được, nhưng làm sao một vị tướng đã chết ba mươi năm lại có thể tùy tiện nhắc đến tên của mình?

Trong lúc Diệp Thanh Nghiên và những người khác đang chờ tin Trâu Vương cho họ vào cung thì đêm nay Trâu Vương cũng không ngủ, ông ấy đang đứng trước chỗ thiên mà Diệp Thanh Nghiên vừa nghĩ tới, ông ấy đứng ở đó không biết bao lâu, chỉ biết lâu đến nỗi đại tổng quản phải cẩn thân di chuyển đôi chân đang tê dại của mình, hắn ta nghĩ muốn khuyên nhưng lại không dám.

Trâu Vương ngẩng đầu lên, nhìn lệnh cấm ở chỗ thiên, không biết qua bao lâu, Trâu Vương đột nhiên thấp giọng nói: "Ngươi nói xem, có phải Cô sai lầm rồi không?"

Nơi này chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa rất yên tĩnh, đại tổng quản dù không muốn cũng phải nghe thấy, an ủi nói: "Vương Thượng xin người mở lòng, đây không phải lỗi của Vương Thượng, người đã làm những gì mình làm được, cho dù lúc trước Bộ tướng quân hóa thành quỷ muốn hại người… Người vẫn không trách tội hắn ta, thậm chí hắn ta hại đến tính mạng người, người thỉnh đại sư thay hắn ta hóa độ tội nghiệt, đã qua ba mươi năm, kiên trì thêm mười năm nữa, tội nghiệt trong quá khứ sẽ được xóa bỏ, Bộ tướng quân cũng có thể đi đầu thai, người đã thay hắn ta làm tất cả mọi chuyện..."

Nhưng Trâu Vương không biết vì sao, kể từ khi gặp Diệp đại sư trong lòng ông ấy luôn cảm thấy bất an: "Nhưng Diệp đại sư nói, ác quỷ đã vấy máu mắc nghiệt xấu xa, không thể nhập luân hồi."

Đại tổng quản dở khóc dở cười, ông ta không hiểu điều này, nhưng ông ta biết Vương Thượng chỉ muốn được an ủi hơn là sự thật, nên chỉ có thể kên trì nói: "Cao nhân đắc đạo lúc trước pháp lực rất mạnh, có lẽ Diệp đại sư còn trẻ, học nghệ không tinh, không biết trên thế gian này có cách độ hóa tội nghiệt của ác quỷ. Dù sao Vương Thượng người nên ngẫm lại xem, một phàm nhân phạm tội chỉ cần ở tù đi đày mấy chục năm là có thể chuộc lại tội nghiệt, huống chi, bốn mươi năm thân xác và linh hồn ở trong này độ hóa, như vậy cũng đủ rồi."

Cuối cùng Trâu Vương cũng bình tĩnh lại, ông ấy không nhịn được muốn tiến lên đưa tay chạm vào cửa cung, lập tức bị đại tổng quản ngăn lại: "Vương Thượng người chớ chạm vào, năm đó cao nhân đã nói, lệnh cấm này không được hạ xuống, tuyệt đối không ai được phép bước vào nơi này, nếu không, sẽ thất bại trong gang tấc."