Chương 44

"Trâu, Thành! Ba mươi năm, ta chưa bao giờ ngừng suy nghĩ làm sao chém ngươi thành, từng, mảnh! Ngàn, kiếm, vạn, mảnh!" Nghe thấy hận ý, Bộ tướng quân phun ra từng chữ tàn nhẫn, sắc mặt Trâu Vương ngày càng tái nhợt trong đêm.

Trâu Vương chậm rãi đẩy đại tổng quản trước mặt ông ấy ra: "Cô ở ngay đây, ngươi gϊếŧ đi, bất kể là cắt thành từng mảnh hay bị ngàn kiếm chém thành từng mảnh, ta thực sự có lỗi với ngươi, ngươi muốn lấy mạng Cô đúng không, Cô cho ngươi."

"Hahaha, ngươi thật sự cho rằng ta không dám gϊếŧ ngươi?" Bộ tướng quân giơ tay lên, móng tay còn sót lại quỷ khí trở nên sắc bén tỏa ra ánh sáng đen, chỉ cần một cú chạm có thể gϊếŧ chết ông ấy xé ông ấy ra thành từng mảnh.

Trâu Vương nhìn ác quỷ trước mặt hoàn toàn xa lạ, tưởng tượng là một chuyện, thực tế nhìn thấy lại là chuyện khác, ông ấy biết đối phương thật sự muốn lấy mạng ông ấy.

Diệp Thanh Nghiên đau đầu không thôi, một người muốn lấy mạng, một người cho mạng mình, loại oán hận này căn bản không thể tiêu trừ.

Diệp Thanh Nghiên giơ thanh kiếm diệt quỷ trong tay lên, đang suy nghĩ nên nói gì thì đúng lúc này có tiếng bước chân lộn xộn vang lên, gần như trong nháy mắt đến gần, dẫn đầu là một cung nữ xinh đẹp.

Nàng bước nhanh về phía trước, khi đến gần thì thấy đám người này, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt Trâu Vương thay đổi, nàng quay đầu nhìn thấy đám tiểu quỷ đứng vây quanh ác quỷ mặc áo giáp, cả người run rẩy, tay chân yếu ớt, đúng là sợ đến mức không thể nhúc nhích.

Hoàng hậu Cao đang theo sát phía sau cung nữ vô tình đυ.ng nơi này, không thấy được xung quanh xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy về phía bên này, đồng thời bảo vệ một nam nhân có vẻ ngoài hiền lành, vừa chạy vừa thì thầm an ủi: "Tiểu Chuẩn, mẫu thân nhất định đưa ngươi ra khỏi cung, sẽ không để ai làm tổn thương ngươi… Nhất định sẽ không…"

Giọng nói liên miên líu lo của hoàng hậu Cao đột nhiên dừng lại khi đυ.ng phải cung nữ, đương nhiên bà ấy không ngờ cung nữ đột nhiên dừng lại, bà ấy muốn mắng nhưng vừa ngẩng đầu lên, bà ấy lập tức cứng đờ cũng quên mất phản ứng.

"Vương, Vương Thượng… Quỷ!" Giọng nói chói tai của hoàng hậu Cao đột nhiên vang vọng khắp bầu trời đêm, Bộ tướng quân chậm rãi quay đầu, khi nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của hoàng hậu Cao, hắn ta đột nhiên cười lớn.

"Là - ngươi - à -" Giọng nói trầm xuống, u ám thậm chí còn lạnh lùng hơn trước, đôi mắt quỷ đỏ tươi nhìn khuôn mặt tái nhợt của hoàng hậu Cao, sau đó quét qua bà ấy dừng lại người phía sau bà ấy đang sợ hãi ngồi dưới đất, Cao Chuẩn: "Mẫu thân? Bà ấy là mẹ ngươi, ta thật sự không biết Vương Thượng lại có một đứa con trai lớn như vậy?"

Trâu Vương không biết có sợ hãi hay không nhưng lại rất bình tĩnh: "Hắn không phải là con trai nối dõi của Cô, hắn được sinh ra trước khi Cao Thị vào cung."

"Ồ?" Bộ tướng quân cúi đầu cười nhẹ, nhưng nụ cười với tiếng lá xào xạc cùng với cơn gió đen thổi qua khiến mọi người càng thêm sợ hãi: "Là người đứng đầu một quốc gia lại để một người như vậy vào cung làm hoàng hậu, xem ra là tình yêu đích thực, nếu vậy Trâu Thành vui mừng cho ngươi, không bằng ta tặng các ngươi làm một đôi vợ chồng quỷ dưới địa phủ…"

"A, không, không cần! Ta không phải, ta căn bản không muốn làm hoàng hậu, hắn ép ta vào cung, ngươi muốn gϊếŧ hắn, thả chúng ta đi, thả chúng ta đi!" Hoàng hậu Cao không khỏi lùi về sau một bước bảo vệ Cao Chuẩn, đẩy mọi chuyện về phía Trâu Vương, chỉ thẳng vào Trâu Vương, nhất là khi ông ấy nghĩ đến việc muốn gϊếŧ chết Cao Chuẩn của mình, bà ấy càng căm hận hơn: "Không phải ngươi ghét hắn nhất sao? Năm đó hắn thừa dịp ngươi chưa chuẩn bị đâm xuyên tim ngươi bằng một thanh kiếm phong ấn linh hồn, phong ấn linh hồn ngươi trong cơ thể ngươi bảy ngày bảy đêm, cho ngươi ăn máu thi thể hung ác nhất để biến ngươi thành quỷ. Bây giờ ngươi biến thành như vậy đều do một tay hắn tạo thành, là hắn, là hắn khiến ngươi sau khi chết biến thành quỷ hại đến tánh mạng người không nhập được luân hồi, ngươi muốn báo thù thì tìm hắn! Tìm hắn!"

Đôi mắt vốn bình tĩnh của Trâu Vương bị lời nói của hoàng hậu Cao làm cho kinh ngạc: "Ngươi nói bậy cái gì vậy? Cô dùng kiếm phong ấn linh hồn hắn lúc nào, còn dùng máu thi thể nuôi hắn thành ác quỷ?"

Nhưng sau khi những lời này rơi xuống, Trâu Vương như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy toàn thân không khỏi run rẩy.

Đại tổng quản lập tức giúp đỡ nhưng cũng không ngăn được Trâu Vương ho dữ dội.

Bộ tướng quân hiển nhiên cũng nhớ rõ sau khi chết hắn ta bị phong ấn trong cơ thể mình bảy ngày, trơ mắt nhìn linh hồn chính mình nhuốm máu bị ép biến thành quỷ, lòng hận thù khiến hắn ta trong bảy đêm đó đại khai sát giới, hắn ta hận hắn ta oán, hắn ta không hiểu những gì hắn ta đã làm với ông ấy và những gì hắn ta đã hy sinh cho ông ấy, nhưng ông ấy lại đích thân gϊếŧ hắn ta chỉ vì ngai vàng.