Chương 45

"Ha ha ha, được, thật tốt… Nếu hoàng hậu ngươi không nói, thiếu chút nữa ta đã quên, sau bảy ngày kia, ta nhìn ngươi mỗi ngày cho ta uống một chén máu thi thể, mặc dù ta đã chết ta cũng nhận ra linh hồn chính mình được tôi luyện hàng nghìn lần, Vương Thượng, ngươi cũng muốn trơ mắt nhìn chính linh hồn mình ngày ngày nhuốm máu biến thành quỷ và không bao giờ nhập luân hồi nữa không?" Tiếng cười khủng khϊếp bị gió thổi bay, quỷ khí đen u ám đáng sợ cùng với khuôn mặt tái nhợt của Trâu Vương tương phản rõ rệt.

Điều này cũng khiến hoàng hậu Cao càng thêm sợ hãi, sợ rằng người này sẽ phát điên gϊếŧ chết bất cứ ai nhìn thấy giống như ba mươi năm trước.

Đầu óc Trâu Vương trống rỗng, ông ấy không thể tưởng tượng được, không phải sau bảy đêm đầu tiên mà chính là bảy chén thuốc ông ấy đưa cho hắn ta đã khiến đối phương biến thành quỷ, hắn lắc lắc đầu: "Bọn họ lừa Cô, họ nói thuốc chỉ phong ấn linh hồn của ngươi trong cơ thể ngươi, tránh ác quỷ bắt ngươi đi đầu thai, Cô chỉ muốn ngươi chờ Cô, muốn ngươi cùng Cô đầu thai, muốn ngươi và Cô trở thành huynh đệ ở kiếp sau mà thôi… Cô không phải cố ý…"

Nhưng đã quá muộn, mọi lời giải thích bây giờ đều là cái cớ, ông ấy sai rồi, như thế nào mà ông ấy lại tin lời hầu gia Cao…

Nếu hầu gia Cao lừa ông ấy, thì ngay từ đầu đã xảy ra chuyện gì… Trâu Vương không dám nghĩ tới, ông ấy sợ, nếu như mọi chuyện đều là sự thật, đều do một tay hầu gia Cao tạo ra, ông ấy cũng không biết chính mình sẽ như thế nào…

Hiển nhiên Bộ tướng quân giật mình, nhưng sau đó lại cười hắc hắc: "Ngươi còn lừa ta, ngươi đã quên năm đó chính ngươi là người đâm thanh kiếm đó xuyên qua ngực ta, quần áo ta mặc lúc đó đều là máu, là chính ngươi ban thưởng cho ta, ngươi nói muốn thấy ta mặc bộ Triều phục này làm lễ, muốn tận mắt nhìn thấy nó, nhưng trên quần áo đều là máu. Ta không chết trong tay kẻ thù, ta không chết trong tay vạn quân, mà lại bị chính chủ tử mình bảo vệ một tay gϊếŧ chết, hahaha… Thật trớ trêu, thật nực cười." Lúc đó hắn ta vui sướиɠ biết bao, rất hy vọng được gặp ông ấy, nhưng điều đang chờ đợi hắn ta ở Hồng Môn Yến là một cảnh tượng chết chóc.

Gϊếŧ hắn ta còn chưa đủ, còn muốn trọn đời hắn ta không được siêu sinh.

Đây từng là chủ tử của hắn ta, người mà hắn ta từng bảo vệ bằng cả mạng sống của mình.

Trâu Vương ho kịch liệt, trong lúc nhất thời cả ngự hoa viên dường như tràn ngập tiếng ho khan của đối phương, thật đau lòng như muốn ho ra cả trái tim cho đối phương xem, lúc trước ông ấy không nghĩ đến việc biến hắn ta thành ác quỷ, việc tự tay gϊếŧ chết hắn ta là điều tàn nhẫn nhất mà ông ấy từng làm.

Ông ấy mím chặt môi, hơi thở nồng nặc mùi máu tươi, nhưng lại bướng bỉnh nhìn chằm chằm Bộ tướng quân: "Năm đó, năm đó ngươi…"

Nhưng chưa kịp nói hết lời, ông ấy đã thấy Bộ tướng quân hóa thành quỷ tấn công mình, Quỷ Vương cầm thanh kiếm diệt quỷ che trước mặt Diệp Thanh Nghiên, nhưng Bộ tướng quân dường như không sợ mà vẫn hướng tới tiếp cận bọn họ.

Trâu Vương không ngờ đối phương thà tình nguyện hồn phi phách tán vẫn muốn lấy mạng mình nên từ từ nhắm mắt lại.

Nhưng cơn đau như mong đợi đã không đến, thay vào đó là một tiếng kêu đau đớn vang lên như tiếng heo bị gϊếŧ.

Mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh, ngơ ngác khi thấy tình huống trước mắt, suy cho cùng Bộ tướng quân chỉ muốn gϊếŧ Trâu Vương mặc dù hắn ta không sợ thanh kiếm diệt quỷ nhưng quỷ ảnh cuối cùng chính là Cao Chuẩn, người đã xuất hiện sau lưng Trâu Vương không biết từ lúc nào đang muốn dùng thanh kiếm đâm chết Trâu Vương từ phía sau.

Đúng lúc này, móng vuốt quỷ của Bộ tướng quân xuyên qua ngực Cao Chuẩn, cơn đau khiến Cao Chuẩn dừng chuyển động của mũi kiếm trong tay vốn đã chạm vào tim của Trâu Vương.

Cao Chuẩn mở to hai mắt không thể tin được, có lẽ hắn ta không bao giờ nghĩ tới, hắn ta vốn là muốn gϊếŧ Trâu Vương nhưng ngược lại là tự gϊếŧ chính mình.

Ác quỷ này hận Trâu Vương như vậy, hắn ta nhất định sẽ nhân cơ hội tốt này mà gϊếŧ Trâu Vương, cho dù ác quỷ không ra tay, hắn ta vẫn có thể gϊếŧ Trâu Vương, chỉ cần Trâu Vương chết, cả Trâu quốc này chính là thiên hạ của nhà họ Cao, đến lúc đó còn ai dám gϊếŧ hắn ta?

Đáng tiếc… Hắn ta mở to hai mắt, cuối cùng ngã về phía sau theo động tác của ác quỷ rút móng vuốt dính đầy máu tươi ra, hắn ta chết không nhắm mắt.

Hoàng hậu Cao bị cảnh này dọa sợ, khi định thần lại, bà ấy hét lên đau lòng quỳ gối lao về phía hắn ta: "A a a Tiểu Chuẩn! Tiểu Chuẩn của ta!"

Trâu Vương mở to mắt, nhưng lại không nhúc nhích, ông ấy nhìn ác quỷ người đang ở rất gần, đây có lẽ là lần gần nhất mà hai người họ gặp nhau trong ba mươi năm qua.

Trâu Vương muốn nói gì đó, nhưng Bộ tướng quân đã lui về sau, có lẽ ngay cả hắn ta cũng không ngờ mình đến gϊếŧ Trâu Vương thế nhưng lại cứu ông ấy.