Chương 46

Bộ tướng quân trở lại vị trí ban đầu, quỷ khí xung quanh tiêu tán một chút, hắn ta nghiến răng nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt như thẹn quá hóa giận nói: "Ta còn chưa ra tay gϊếŧ chết hắn, tiểu tử như ngươi…không xứng."

Diệp Thanh Nghiên: Đúng đúng, đối phương không xứng, chỉ có ngươi xứng, ngươi mới xứng đáng nhất.

Nhưng lâu như vậy, hắn ta nói những lời cay nghiệt nhất, nhưng lại không hề làm Trâu Vương tổn thương chút nào.

Nghe câu nói của Bộ tướng quân, Trâu Vương đột nhiên cười lên, nhưng nụ cười này lại nhuốm nước mắt, ông ấy đột nhiên cúi đầu đè nén máu trong cổ họng.

Bộ tướng quân cau mày nhìn chằm chằm ông ấy, quỷ khí xung quanh lại trở nên mạnh mẽ, có chút không ổn, nhưng ngay sau đó hắn ta lại giật mình khi nghe được lời của Trâu Vương.

Trâu Vương vẫn cúi đầu, lúc này lại ngẩng đầu lên: "Có lẽ Cô… thật sự ngu xuẩn. Ba mươi năm trước, sở dĩ Cô gϊếŧ ngươi là vì… Cao nhân nói với Cô, ngươi là thái tử Tiền triều, ngay từ đầu ngươi tiếp xúc với Cô là có mục đích, các ngươi muốn khôi phục Tiền triều, khi đó, chính tai Cô nghe được ngươi đang bàn với các cựu thần ngày Cô đăng cơ đem tất cả văn võ đến từ đường đốt cháy, các ngươi muốn Cô trở thành con rối, các ngươi muốn tiêu diệt Trâu quốc. Lúc đó Cô nghe được ngươi đích thân đồng ý, ngươi nói mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ngươi. Khi đó, Cô chỉ có ngươi, nghĩ đến trên đời này ai cũng đều có thể phản bội Cô trừ ngươi nhưng ngươi lại lừa Cô. Ngươi là thái tử Tiền triều, Cô là thái tử Trâu quốc, lúc đó ngươi và ta huyết hài thâm cừu, không phải ngươi chết thì cũng là Cô, cho nên… khi đó Cô chọn chính mình được sống."

Có lẽ lúc đó hắn ta cũng không ngờ tới, Trâu Thành chính vì chuyện này mà gϊếŧ hắn ta, Bộ tướng quân không tin được nhìn ông ấy: "Ta nói cái gì là làm cái đó?" Hắn ta chỉ đang cố gắng ổn định quân cũ, sợ bọn họ lợi dụng hoàng thúc kia cẩu tặc rối loạn ra tay, đến lúc đó loạn trong giặc ngoài, trước mắt người này chỉ muốn đăng cơ, đây tuyệt đối là điều không thể.

Nhưng ai ngờ rằng, đối phương lại nghe được lời này…

Trâu Vương cụp mắt, cười khổ: "Cho đến giờ này ngày này, Cô mới phát hiện mình ngu xuẩn đến mức nào. Ngươi cứu Cô nhiều lần như vậy, nếu muốn gϊếŧ Cô, lúc ấy trên đường trở về Trâu Thành ngươi đã có vô số cơ hội, nhưng ngươi không có…"

Mà lúc đó ông ấy dường như bị mê tâm mê mắt, chỉ cần tưởng tượng đến Bộ tướng quân muốn gϊếŧ mình, ông ấy liền cảm thấy đau lòng không thôi, cảm thấy trên thế gian này có lẽ không có gì tàn nhẫn hơn thế này, cho nên sự hận thù và tức giận muốn sống đã khiến ông ấy đưa ra quyết định sai lầm nhất trong đời.

Một hàng nước mắt chảy ra từ khóe mắt, ông ấy ngẩng đầu lên hai mắt đẫm lệ, trong lời nói như muốn chết nhưng trong mắt lại nở nụ cười: "Cô nợ ngươi một cái mạng, đã ba mươi năm rồi, mạng của Cô vẫn như cũ là của ngươi, Cô không lừa ngươi, năm đó, Cô nghĩ muốn ngươi tránh đầu thai, Cô muốn ngươi từ từ đợi Cô, kiếp này không thể làm huynh đệ, kiếp sau có thể cùng nhau làm huynh đệ tốt nhất, không có tranh chấp triều đình, không có ân oán Tiền triều, chỉ có ta và ngươi…" Đáng tiếc, kiếp sau hắn ta đã biến mất, bị chính tay ông ấy phá hủy.

Bộ Tiêu nhìn hai mắt đỏ hoe của ông ấy, đáy mắt đối phương trong veo sạch sẽ, như thể năm đó hắn ta vẫn mang tiểu chủ tử bên người, ôm lấy mọi thứ tốt nhất trước mắt, nói rằng hắn ta là hộ vệ tốt nhất trên đời, về sau ông ấy thành Vương Thượng, hắn ta vẫn như cũ bên cạnh ông ấy trở thành thống lĩnh cấm quân, bọn họ vẫn mãi là chủ tớ tốt nhất trên thế gian này.

Ông ấy vẫn còn nhớ rất rõ gương mặt người thiếu niên này nói tất cả những điều này với nụ cười trên môi…

Bộ Tiêu đứng đó rất lâu không nói gì, hắn ta không còn phân biệt được đâu là thật đâu là dối trá trong lời nói của đối phương, nhưng hắn ta vẫn nhớ lời thề năm đó dưới đôi cánh của mình, hắn ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương ông ấy.

Vì ông ấy mà hắn ta đã chiến đấu ngàn dặm sông núi, thay ông ấy diệt trừ kẻ phản bội, khi đó hắn ta đã nghĩ ra đủ mọi lối thoát, mở ra tương lai cho hắn ta, thậm chí còn muốn giấu kín tất cả mọi chuyện ở kiếp trước của hắn ta, nhưng ông ấy không tin hắn ta… ông ấy không tin hắn ta…

Đôi mắt quỷ của Bộ tướng quân ngày càng đỏ rực, quỷ khí xung quanh rõ ràng không ổn định, hắn ta giống như bị mắc kẹt trong ký ức quá khứ.

Thậm chí hắn ta còn không biết hoàng hậu Cao đã nhặt lại thanh kiếm trong tay Cao Chuẩn đâm mình từ khi nào, hoặc là hắn ta đã thấy nhưng không muốn tránh mà thôi.

Diệp Thanh Nghiên nhìn thấy nhưng không muốn người nhà họ Cao lại làm ác, chuyện xảy ra năm đó không thể thiếu bút tích của hầu gia Cao, từ khi biết được thân phận của Bộ Tiêu, ông ta đã giữ bí mật không nói, sau này cố tình để cho Trâu Vương nghe được, nói hắn ta cùng cựu thần Tiền triều không có cấu kết thì sao ông ấy tin được.