Chương 47

Đáng lẽ hầu gia Cao đã đầu phục cựu thần của Tiền triều, nhưng cuối cùng lại phản bội yêu cầu Trâu Vương gϊếŧ chết các cựu thần của Tiền triều, biến chính mình trở thành người có công.

Diệp Thanh Nghiên bước tới đẩy thanh kiếm trong tay hoàng hậu Cao ra, ngay khi thanh kiếm trong tay hoàng hậu Cao rơi xuống, có âm thanh xé toạc không khí, trong nháy mắt Quỷ Vương tiến tới chỗ Diệp Thanh Nghiên ôm lấy thắt lưng cậu né tránh mũi tên bằng gỗ đào không biết từ đâu bắn tới.

Diệp Thanh Nghiên tránh được, còn Bộ tướng quân thì không, hắn ta vẫn lơ lửng ở đó nhìn Trâu Vương, bị mắc kẹt trong quá khứ đau khổ không thể giải thoát. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Trâu Vương nhìn Bộ tướng quân, ông ấy trợn mắt khi nhìn thấy người phía sau, gần như ngay lập tức, khi định thần lại ông ấy lao về Bộ tướng quân.

Một mũi tên bằng gỗ đào xuyên qua lưng Trâu Vương, máu đang ngậm trong miệng ông ấy phun ra, bắn trúng quỷ hồn của Bộ tướng quân, tỏa ra một làn khói đen xèo xèo khiến hắn ta phải dùng tay không giữ Trâu Vương lại nhưng lại trượt.

Hắn ta ngơ ngác ngước mắt lên, đối mặt với mấy trăm tướng sĩ cách đó không xa, người cầm đầu cầm cung tên không phải hầu gia Cao thì là ai?

Hầu gia Cao không ngờ mũi tên gỗ đào cuối cùng của cao nhân để lại lại được ác quỷ tránh được, là do năm đó cao nhân chế tác ra nó, sau khi mũi tên này hoàn thành, cao nhân cũng không dùng tới vì đã bị hầu gia Cao gϊếŧ chết.

Có lẽ cao nhân cũng không nghĩ tới, ông ấy giúp hầu gia Cao làm đủ chuyện xấu, nhưng cuối cùng lại bị chính khách hàng của mình gϊếŧ chết.

Hầu gia Cao liếc mắt nhìn Trâu Vương dính đầy máu, trong mắt hiện lên hưng phấn: "Trâu thị vận số đã tận, gϊếŧ hết tất cả mọi người ở đây. Tương lai ta sẽ lên ngôi hoàng đế, chư vị phong vương bái lạy, lời này không nói suông! Gϊếŧ——!"

Theo lời hứa của hầu gia Cao, những người này vốn là người của hầu gia Cao, trong đáy mắt lóe lên hưng phấn chạy vọt lại đây.

Diệp Thanh Nghiên không ngờ lòng người so với ác quỷ còn đáng sợ hơn.

Bộ tướng quân chậm rãi cúi đầu nhìn Trâu Vương người dính đầy máu, trong đầu vô số lần hiện lên cảnh tượng đối phương thay hắn ta chặn mũi tên chí mạng này, đột nhiên hắn ta ngẩng đầu gầm lên, quỷ khí dâng trào tràn ngập không khí, bỗng một đám mây u ám xuất hiện che khuất trăng tròn, quỷ khí xung quanh khiến nhiệt độ giảm mạnh.

Mọi người đều giật mình trước cảnh tượng này, không ai dám bước tới.

Hầu gia Cao cũng sợ hãi, nhưng ông ta nghĩ, năm đó Bộ Tiêu có mạnh đến đâu cũng bị biến thành quỷ không thể đầu thai, bây giờ thì sợ cái gì? Ông ta vẫy tay một lần nữa hứa mười nghìn lượng vàng khiến tất cả mọi người gϊếŧ hắn ta.

Khi ác quỷ nổi giận, trăm quỷ bị mê hoặc đều cúi đầu thúc đẩy.

Nhất thời người và quỷ gϊếŧ nhau, nơi nơi đều là máu.

Cuối cùng Diệp Thanh Nghiên nhìn hầu gia Cao bị ác quỷ xé thành mảnh nhỏ, ngay cả hồn phách cũng bị ác quỷ nhai nuốt, cậu thở dài nhưng không nói gì.

Có oán báo oán, có thù báo thù.

Khi những tướng sĩ cuối cùng còn sót lại nhìn thấy cảnh này, một số người trong số họ sợ hãi ngất đi, trong khi những người khác bỏ chạy, cuối cùng chỉ còn lại mấy người.

Đại tổng quản đã chạy đi gọi thái y, Diệp Thanh Nghiên nhìn Bộ tướng quân cả người đầy máu từng bước đi tới, trên người quỷ khí càng mạnh hơn trước, bởi vì hắn ta sát sinh quá nhiều, cậu sợ là… ít ngày nữa hắn ta sẽ hoàn toàn mất đi nhân tính, trở thành ác quỷ một phương khiến sinh linh lầm than.

Nhìn Bộ tướng quân từng bước một đến gần, Diệp Thanh Nghiên cũng không động thủ, cậu lặng lẽ nhìn Bộ tướng quân đến gần, chậm rãi quỳ một chân xuống trước mặt Trâu Vương.

Bộ tướng quân không nói gì, vốn là muốn đỡ Trâu Vương đứng dậy, nhưng nhìn chính mình hai tay dính đầy máu tươi, cuối cùng chỉ dừng lại trước mặt ông ấy.

Không biết ông ấy cảm nhận được hơi thở của ác quỷ hay là ánh sáng hồi dương, Trâu Vương nằm đó, ho ra một ngụm máu, quay đầu đột nhiên tỉnh lại nhìn bộ giáp gần đó, ánh mắt có chút tản ra nhìn rất ôn nhu mỉm cười, có vẻ nhẹ nhàng vui vẻ hiếm có: "Cô muốn chết…" Nhưng rồi ông ấy nghĩ tới điều gì đó, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã: "Nhưng kiếp sau chúng ta không thể làm huynh đệ với nhau được."

Bộ tướng quân không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn sườn mặt của ông ấy, không biết có phải chỉ muốn nhìn thấy giọng nói và dáng vẻ của ông ấy hay không.

Hắn ta đột nhiên đưa tay về phía mũi tên gỗ đào.

Diệp Thanh Nghiên muốn ngăn cản, mũi tên gỗ đào khắc chế ác quỷ, hắn ta không muốn sống nữa chăng? Hắn ta khác với Quỷ Vương không có quỷ lực.

Vai cậu chùng xuống, không biết khi nào Quỷ Vương đã đến chỗ cậu ấn vào vai cậu. Diệp Thanh Nghiên nhìn Bộ tướng quân và Trâu vương, cuối cùng cũng dừng lại.

Bộ tướng quân chậm rãi rút mũi tên gỗ đào ra, lòng bàn tay bị đốt cháy không dừng lại, vừa rút ra, một luồng quỷ lực mạnh mẽ tràn vào miệng vết thương của Trâu Vương.