Chương 50

Diệp Thanh Nghiên ngẩng đầu khó hiểu: "Người biến ra quan tài này làm cái gì?" Không phải muốn tiếp tục ngủ đó chứ?

Quỷ Vương nói: "Ngươi vừa mới hoài nghi Bổn Vương có giấu ác quỷ hay không, Bổn Vương suy nghĩ một chút, có lẽ thật sự có khả năng này, những nơi khác không có ác quỷ Bổn Vương không rõ lắm, nhưng trong quỷ điện này còn có một nơi có thể che giấu ác quỷ."

Hai mắt Diệp Thanh Nghiên đột nhiên sáng lên: "Thật sao? Nhưng quan tài này không phải của người sao?"

Quỷ Vương: "Đúng là của Bổn Vương, nhưng quan tài này có một mật thất."

Diệp Thanh Nghiên nhanh chóng đứng dậy, cậu bay nhanh đến trước quan tài, suy nghĩ nhìn vào trong, quan tài được đậy kín không có gì khác biệt cả.

Quỷ Vương cười lớn, vung tay áo lên, nắp quan tài nặng nề không thể lay chuyển lập tức chuyển động, lộ ra một khoảng trống cho một người đi qua.

Quỷ Vương bước vào trước, Diệp Thanh Nghiên lập tức không chút do dự vào theo, khi bước vào, cậu tưởng không gian bên trong rất nhỏ, nhưng khi đạp lên tầng dưới cùng của quan tài, cậu lại đạp trúng một khoảng không.

Diệp Thanh Nghiên đau quặn bụng dưới, thì ra người nào đó đã tóm lấy eo cậu, mang cậu bay một đoạn, đến cuối cùng cậu cảm nhận được chân mình đặt trên mặt đất, xung quanh đột nhiên sáng lên.

Trong mật thất bí mật vốn tối tăm lại có một tia sáng, chính là Quỷ Vương thắp lên ngọn đèn dầu gắn trên tường đá.

Ánh nến mờ ảo chập chờn, khiến cả mật thất bí mật trông rất quỷ dị, không chỉ vậy, còn có một mật đạo bí mật dài xuống dưới.

Quỷ Vương bay cách đó không xa: "Còn muốn tiếp tục không?"

Diệp Thanh Nghiên hừ một tiếng, cậu dẫn đầu bước xuống, tiếp tục đi xuống mật đạo, đi đến đâu, đèn tường hai bên lần lượt sáng lên đến đó, điều này khiến Diệp Thanh Nghiên không khỏi nhìn Quỷ Vương lần nữa, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Mặc dù trông có vẻ lạnh lùng nhưng bụng dạ Quỷ Vương… vẫn là tốt.

Một người một quỷ đi bộ không biết bao lâu, cuối cùng cũng đến đích.

Cuối cùng là một mật thất bí mật, cánh cửa đá được bao phủ bởi ký hiệu mang ý nghĩa kỳ lạ.

Hơi thở của Diệp Thanh Nghiên căng thẳng: Chẳng lẽ là nơi ác quỷ bị nhốt bên trong?

Hai mắt cậu sáng ngời, quay đầu nhìn Quỷ Vương bên cạnh: "Ta muốn đi vào xem, hay người ở đây chờ?"

Quỷ Vương không nói có hay không.

Diệp Thanh Nghiên nghĩ đến quỷ ấn trên cổ hắn, trong lòng nghĩ nghĩ: "Người cùng ta đi vào đi." Vì sợ những ký hiệu này sẽ gây hại cho Quỷ Vương, cậu suy nghĩ một lúc rồi bóc chúng ra, về phần họ có giải phóng ác quỷ hay không, cậu cũng đành chịu.

Nếu không thả ra, cậu cũng không thoát khỏi ác quỷ, cuối cùng sẽ đi vào ngõ cụt.

Không bằng một đập.

Sau khi lấy hết ký hiệu ra, cậu lập tức đẩy cửa đá ra bên trong trống rỗng khiến Diệp Thanh Nghiên thất vọng: "Sao lại không có gì?" Không thể nào, bên trên dán nhiều ký hiệu như vậy? "Quỷ Vương, có phải ta không thấy không?"

Quỷ Vương lắc đầu: "Bên trong thực sự không có ác quỷ, Bổn Vương cũng không ngửi được dấu vết của ác quỷ tồn tại."

Diệp Thanh Nghiên đau đầu, cuối cùng cậu suy nghĩ vẫn là nên bước vào.

Quỷ Vương cũng nhẹ nhàng theo sau.

Ngay khi một người một quỷ bước vào, cánh cửa đá đột nhiên đóng sầm lại, Diệp Thanh Nghiên nhanh chóng phản ứng cố gắng ngăn cản nhưng đã quá muộn. Không những vậy, khi một người một quỷ bước vào, vô số ký hiệu màu vàng sáng lên trên những bức tường đá vốn trống rỗng.

Diệp Thanh Nghiên nhìn thấy ký hiệu rõ ràng, sắc mặt cậu thay đổi mạnh mẽ, hóa ra chúng là trận pháp trói quỷ.

Quả nhiên, cậu quay đầu lại, lập tức thấy sắc mặt Quỷ Vương tuấn tú tái nhợt gần như trong suốt, trên mặt lại không có biểu tình gì, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hiển nhiên đang rất đau đớn.

Diệp Thanh Nghiên hối hận, cậu không ngờ đây là nơi được thiết kế chuyên dụng để bẫy quỷ: "Xin lỗi, người có ổn không?"

Quỷ Vương lắc đầu: "Quan tâm Bổn Vương không bằng quan tâm ngươi trước, chỉ còn lại một nén nhang là đến giờ Tý."

Bả vai Diệp Thanh Nghiên rũ xuống, một lần nữa cậu đẩy cửa đá ra nhưng nó không chút nhúc nhích, cậu căn bản không đẩy nó ra được, cũng không còn cách nào khác thoát ra ngoài: "Chúng ta bị nhốt ở đây rồi."

Quỷ Vương như vậy cũng vì trận pháp trói buộc này, cũng vì mật thất bí mật này.

Vậy hắn có phải chết ở đây không?

Cậu đơn giản khoanh chân ngồi xuống, một canh giờ trôi qua, cậu nhìn Quỷ Vương: "Người nói xem làm thế nào người lại biến thành quỷ?"

Không biết từ lúc nào Quỷ Vương cũng xếp bằng ngồi xuống, giữa hai người có một khoảng cách không xa không gần: "Không biết." Hắn thật sự không biết, hắn không phải Quỷ Vương thật sự, hắn chỉ nhập vào cơ thể con quỷ này mà thôi.

Diệp Thanh Nghiên cụp mắt: "Người có ổn không? Qua giờ Tý ta sẽ… chết." Cậu cũng không có tàn cán gì với Quỷ Vương sau khi cậu chết.

Quỷ Vương thật sâu nhìn cậu: "Ngươi nói ngươi cần phải diệt trừ một ác quỷ khác mới có thể sống, ngươi không nghĩ tới tại sao trong quan tài của Bổn Vương lại giấu một trận pháp trói quỷ sao?"

Diệp Thanh Nghiên nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Người…"