Chương 7

Đêm qua trong hồ nguyện ước, hệ thống nói ban ngày cậu vẫn ở lại thế giới thực, ban đêm ngủ say sẽ tiến vào thế giới ảo. Thế giới thực và thế giới ảo sẽ luân phiên nhau trong giấc ngủ mà không can thiệp lẫn nhau.

Mà thứ cậu muốn vượt qua chính là nguyện vọng mười ba tầng thất tình lục dục, mỗi tầng tương ứng với một trong thất tình lục dục, mà quyền lựa chọn là ở cậu.

Thất tình lục dục là hỉ nộ ái ố sợ hãi, suy nghĩ; nhưng lục dục chiếm nhiều giác quan hơn thất tình. (thất tình ở đây là 7 loại cảm xúc á chứ hông phải là thất tình âu nha mụi ngừ ^^)

Diệp Thanh Nghiên hiểu tính khí của mình, cậu tự nhận thức mình có tính cách lạnh lùng nhạt nhẽo, nếu thất bại một cấp chính là thất bại, nên cậu đã chọn vượt qua thất tình đầu tiên ở cấp độ đầu tiên ở hồ ước nguyện.

Đó là lý do tại sao cậu chọn "nộ" và từ tương ứng cuối cùng là "không cần thiết oán giận". (nộ là giận)

Nhưng ai có thể ngờ rằng vừa bước vào chính là hiến tế Quỷ Vương…

Giọng nói của Hình Bộ Đầu từ bên ngoài tiếp tục vang lên, khiến cậu lo lắng không thôi: "Đại nhân, người thấy không khỏe sao? Đại nhân trả lời ta đi, người có cần gọi bác sĩ không?"

Diệp Thanh Nghiên trả lời trước khi Hình Bộ Đầu xông vào, cậu thay đồ xong mở cửa, sắc mặt cậu nhợt nhạt nhưng tinh thần vẫn rất tốt, rõ ràng là ngay cả một đêm không ngủ trong thế giới ảo cũng không có tác động gì đến cơ thể thật của cậu.

Đáng tiếc tình huống hiện tại không tốt.

Có một con ác quỷ muốn ép Tào Quân Nhiên càng thêm oán hận, còn có một vị Quỷ Vương ở phía sau đang nhìn chằm chằm cậu, nếu ác quỷ bị tiêu diệt nhưng lại bị kế hoạch cuối cùng của Quỷ Vương gϊếŧ chết, chuyến đi của cậu coi như vô ích.

Sau khi suy nghĩ, cậu nhận ra giá trị trao đổi bàn tay vàng của hệ thống đưa ra quá ít nên cậu phải tìm cách khác.

Ba năm trước, cậu du hành về thời cổ đại, trùng hợp với thời điểm tân hoàng đế lên ngôi, từ một quan chức quyền lực trong triều đình bị giáng chức xuống làm huyện lệnh thị trấn Vĩnh Yển, bây giờ, cậu đã làm huyện lệnh được ba năm.

Hình Bộ Đầu chính là người được cậu tình cờ cứu được, thân thủ rất giỏi và là một người trợ giúp đắc lực.

Diệp Thanh Nghiên nhìn Hình Bộ Đầu trước mặt đang lo lắng cho mình, chợt nhớ ra điều gì đó: "Hình Bộ Đầu, ta nhớ nhà ngươi từng xem phong thủy cho người ta?"

Hình Bộ Đầu giật mình, không ngờ Diệp Thanh Nghiên lại nhắc tới chuyện này, cậu ấy cũng không có suy nghĩ nhiều, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, cha ta cả đời kế thừa di sản của ông nội, cũng đã kiếm được một ít tiền bằng cách xem phong thủy cho người ta. Ta nghe nói tổ tiên ta là một đạo sĩ, ông ấy khá có năng lực."

Thật đáng tiếc đối với cha cậu ấy, ông ấy lại chẳng có đức tính gì nào cao cả, thậm chí không đủ để kiếm sống, hơn nữa ông ấy còn ít quan tâm đến điều này hơn khiến dòng công việc của họ bị phá vỡ hoàn toàn.

Nhưng Hình Bộ Đầu cũng không đáng tiếc, nói đến đây, no bụng càng quan trọng hơn.

Về phần đại nhân làm sao biết được chuyện này, Hình Bộ Đầu đoán rằng chính em gái đã nói cho đại nhân biết, vì đại nhân đã cứu hai anh em, cô em gái thường tận dụng cơ hội giao bữa ăn cho cậu ấy để gặp đại nhân nói chuyện, muốn bày tỏ lòng biết ơn hoặc tặng cái gì đó như một món quà, chỉ là đại nhân không bao giờ nhận điều đó.

Diệp Thanh Nghiên suy tư, cậu biết rõ tình huống của Hình Bộ Đầu, về chuyện này cậu chỉ tình cờ nghe được từ em gái Hình, nếu là trước đây chắc chắn cậu sẽ không quan tâm đến chuyện này, nhưng giờ thì khác rồi, bây giờ cậu đang nghĩ về chuyện này việc có thêm nhiều kỹ năng là điều tất yếu.

"Hình Bộ Đầu, tổ tiên ngươi có để lại phong thủy hay sách liên quan gì không? Ta muốn xem một chút." Diệp Thanh Nghiên trực tiếp hỏi.

Diệp Thanh Nghiên mở miệng, Hình Bộ Đầu tự nhiên vui vẻ, đừng nói là nhìm xem, toàn bộ đưa cho đại nhân cũng không vấn đề gì. Cậu ấy đối với những thứ này căn bản không có hứng thú, những thứ này trong tay cậu ấy chỉ là một hộp giấy vụn, không quan trọng bằng một cái bánh bao.

Hình Bộ Đầu quay về nhà ôm cả thùng giấy tích tụ một lớp bụi dày trong góc.

Diệp Thanh Nghiên tưởng rằng chỉ có hai ba cuốn sách, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy: "Đây đều là?"

Hình Bộ Đầu nói: "Đúng vậy, trước kia rất nhiều, sau này khi cha thuộc hạ không còn gì để ăn, ông ấy nhìn thấy chúng có giá trị nên đã bán hết rồi, ngoài ra còn có bát mạ vàng và những hạt châu khác, hầu như những thứ đó đều có thể cầm đồ hoặc bán, và đây là những thứ duy nhất còn sót lại. Nếu đại nhân thấy có thứ gì sử dụng được thì cứ sử dụng thoải mái, những thứ này đối với thuộc hạ mà nói đều là những thứ tro bụi không có tác dụng."

Trong đầu Diệp Thanh Nghiên hiện lên một ít điều cậu biết về Đạo giáo, nhưng dù biết rất ít nhưng cậu vẫn nhận ra rằng cái gọi là đồng tiền, bát, hạt châu,… có lẽ không hề đơn giản, nhưng những thứ này đã được bán hết rồi nên không thể lấy lại, cậu bước tới mở chiếc hộp ra, bên trong chẳng còn lại bao nhiêu, chỉ còn vài cuốn sách và hai ba thứ đồ này nọ.