Chương 8

Cậu tùy ý lật qua cuốn sách, có lẽ do đã cũ những trang sách cũng ố vàng thậm chí còn bị mất vài trang, cũng may vẫn còn nhìn ra nó là sách Đạo giáo, ngoài ra còn có một quyển trừ tà, chính là thứ mà Diệp Thanh Nghiên muốn.

Về phần hai ba món đồ kia, trong đó có một thanh kiếm gỗ dính rất nhiều mực còn thiếu một lỗ hỏng, nếu không phải khúc gỗ mục nát không có giá trị thì chắc chắn nó đã bị cha Hình đem đi cầm hoặc bán.

Còn hai món còn lại, thực chất là giống nhau, là hai mảnh gỗ gãy, gãy ở giữa, nhưng kết cấu nhìn như một mảnh đã bị gãy làm hai mảnh, toàn thân bẩn thỉu đen kịt, còn phần hình dáng ban đầu không còn nhìn thấy được.

Hình Bộ Đầu nhìn hai mảnh gỗ mục nát trong đôi bàn tay trắng nõn sạch sẽ của mình, có chút xấu hổ, ho khan nói: "Đại nhân, hai mảnh gỗ này là hai mảnh gỗ bị đưa đến tiệm cầm đồ mà không ai nhận, cho nên cha thuộc hạ mới giữ chúng lại. Nhưng vì nó được truyền lại từ đời tổ tiên, tuy nó vô dụng nhưng cũng không bán được nên mới được giữ đến tận bây giờ."

Phần còn lại, cái nào có thể bán được vài đồng xu đều bị cha Hình đem bán hết.

Về phần vì sao những cuốn sách này không bán được, là vì rất ít người có tri thức đọc nó, đương nhiên cũng không có hiệu cầm đồ nào nhận.

Diệp Thanh Nghiên cười nói: "Những thứ này đối với ta rất hữu dụng, đã làm phiền Hình tiên sinh đích thân đi lấy. Cảm ơn ngươi đã vất vả."

Hình Bộ Đầu lắc đầu: "Không phiền, có thể giúp đỡ đại nhân là điều rất tốt rồi." Cậu ấy cũng chẳng ở lâu, rất nhanh đã đi ra ngoài làm việc.

Diệp Thanh Nghiên thu thập mấy quyển sách, mở ra lại đặt sang một bên, vì nha môn không có việc gì làm, cậu nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào thanh kiếm gỗ sứt mẻ cùng hai khối gỗ mục, trong lòng Diệp Thanh Nghiên trầm tư.

Hôm nay không có dân chúng tới đánh trống, hệ thống cho cậu bàn tay vàng có thể đổi lấy một ít đồ vật hữu dụng trong thế giới ảo.

Giá trị trao đổi được tạo ra dựa trên giá trị yêu thương và giá trị cống hiến của dân chúng.

Mỗi khi nhận được một giá trị tình cảm từ dân chúng, cậu nhận được hai điểm cống hiến từ dân chúng cùng một lúc.

Cả hai cộng lại là giá trị trao đổi mà cậu có được.

Hôm qua, giá trị trao đổi mà cậu nhận được trước khi vào hồ ước nguyện đã dùng hết khi đối phó với những tiểu quỷ trong cung điện quỷ quái, nhưng hôm nay không có ai đánh trống, có nghĩa là giá trị trao đổi của cậu bằng không.

Sau khi xuyên qua thế giới ảo, cậu vẫn bị Quỷ Vương điều khiển, ánh mắt không khỏi rơi vào thanh kiếm gỗ…

Diệp Thanh Nghiên hỏi hệ thống: "Ta có thể mang những thứ này trong thực tế đến thế giới ảo không?" Sợ hệ thống không đồng ý, Diệp Thanh Nghiên bổ sung thêm: "Ta không có bất kỳ tài sản nào cứu lấy thân xác mình ở thế giới này. Những thứ này chỉ có thể sử dụng như mặt tiền của cửa hàng mà thôi."

Hệ thống: "Chỉ cần vật chủ cầm thứ gì đó trong tay trước khi đi ngủ, nó có thể được đưa vào thế giới ảo."

Diệp Thanh Nghiên thở phào nhẹ nhõm, nếu có thể mang nó đến đó, tuy nhìn có vẻ ít sử dụng nhưng tốt xấu gì nó cũng được truyền từ Đạo giáo, bất đắc dĩ có thể dùng nó để lừa đám người nhà họ Lý một phen.

Nhưng hai thứ này thật sự rất bẩn, Diệp Thanh Nghiên cũng không thèm ăn, chỉ đơn giản đi đến hậu viện tìm giếng, lấy nước bắt đầu rửa sạch chúng.

Thanh kiếm gỗ sau khi nhúng mực không dễ làm sạch, vì nó đã thấm dần vào thanh kiếm gỗ theo thời gian, rõ ràng cậu chỉ có thể lau sạch bụi nổi sau đó dùng mực vẽ loạn lên toàn bộ thanh kiếm gỗ còn lại, ít nhất nhìn nó không đen thui ố vàng, tuy rằng thiếu lỗ hỏng, nhưng treo thêm một cái tua rua, phía trên treo mấy đồng tiền bình thường, thoạt nhìn trông như hình dạng lúc xưa rồi.

Còn có hai mảnh gỗ mục nát, đâu đó dính dầu và mực, đen kịt hoàn toàn nhưng vẫn còn nguyên hai nửa.

Nhưng thứ duy nhất liên quan đến Đạo giáo mà cậu có thể sử dụng bây giờ chỉ có hai thứ này, câu chấp nhận số mệnh rửa sạch chúng, kết quả là một nửa bụi bẩn trên đó đã bị cuốn trôi, một số ký hiệu màu đỏ dần dần hiện ra.

Nếu nhìn kỹ vào bốn mặt của gỗ, một mặt có khe hở, hai mặt còn lại phẳng nhưng một đầu hơi lồi lên.

Khi Diệp Thanh Nghiên lau sạch một đầu, phần sơn đỏ lộ ra, nhìn kỹ hơn thì ra đó là quẻ Càn Khôn.

Diệp Thanh Nghiên nhìn quẻ Càn Khôn xem trong đầu hiện lên những gì, cậu ngơ ngác nhìn, trong lòng hiện lên một ý nghĩ khó tin: Đầu kia chẳng lẽ là quẻ Khảm sao?

Tim Diệp Thanh Nghiên đập loạn nhịp, cậu rửa sạch mặt còn lại, quả nhiên nhìn thấy quẻ Khảm.

Nhìn mặt trước không thấy rõ vì đã mòn, chỗ đáng lẽ khắc bốn chữ "Vạn Thần Tiên Đình" cũng bị mòn, nhìn không ra rốt cuộc phải hay không.

Diệp Thanh Nghiên đã xác định, hai mảnh gỗ vỡ trong tay cậu trước đây chắc là một mảnh gỗ tế đàn, đừng nói nó có thể ngăn cản tà khí, trừ tà hay không, bây giờ không chỉ bị gãy đôi mà còn thiếu đi bốn chữ.