Chương 9

Cậu suy nghĩ một chút, sai người đi tìm một khối gỗ đào, bởi vì gỗ đào tầm thường, có lén lút chế phục cũng vô ích nhưng dù sao cũng là gỗ đào cho nên Diệp Thanh Nghiên dự định dùng gỗ đào để khảm hai miếng gỗ tế đàn lại với nhau.

Diệp Thanh Nghiên phải mất một thời gian mới sửa chữa được các khớp mộng của gỗ đào lại với nhau, cậu cũng không nhàn rỗi tiếp tục lấy một con dao sắc ra và bắt đầu khắc các ký tự ở phía trên.

Trước khi trời tối, cậu cũng khắc xong bốn chữ "Vạn Thần Tiên Đình", khi mọi thứ đã hoàn thành, Diệp Thanh Nghiên nhìn đi nhìn lại, ít nhất trông giống như gỗ tế đàn được đồn đại.

Diệp Thanh Nghiên thở dài, lau sạch rồi cất nó cùng với thanh kiếm gỗ đã khô mực trước đó, cậu tính toán mang theo bên mình, có ích hay không còn hơn là hoàn toàn không chuẩn bị.

Nếu Quỷ Vương thực sự có ý định lợi dụng tà ác thì cậu sẽ cố gắng hết sức chiến đấu hết mình.

Diệp Thanh Nghiên từ trong thế giới ảo tỉnh lại, vừa mở mắt lập tức nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú hờn giận, đôi mắt đỏ rực khiến Diệp Thanh Nghiên giật mình, khi người sau lùi lại, cậu mới nhìn rõ đó là Quỷ Vương.

Người sau lơ lửng ở nơi đó, thanh âm lạnh lùng như băng không thể nghe được: "Còn muốn ngủ."

Diệp Thanh Nghiên quay đầu lại, nhận ra sắc trời đã tối dần, ánh chiều tà của hoàng hôn chiếu vào phòng, khiến cả phòng ngủ mờ mịt làm cậu nhớ đến cung điện quỷ tối qua.

Diệp Thanh Nghiên rùng mình tỉnh dậy.

Nghĩ tới thanh kiếm gỗ đào và gỗ tế đàn mình mang theo, cậu lợi dụng lúc Quỷ Vương bay đi nhét đồ vào gối, sau khi cất xong không bị phát hiện cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Diệp Thanh Nghiên và Quỷ Vương đi ra ngoài, gia chủ Lý đã sớm đợi ở đó, họ cùng nhau đi về Tôn phủ, lúc này Quỷ Vương lại ẩn thân.

Vừa đi tới cửa Tôn phủ, Diệp Thanh Nghiên nghe được bên tai vang lên âm thanh của hệ thống.

【Cảnh báo! Cảnh báo!! Người ta phát hiện ra giá trị oán hận của người phàm [Tào Quân Nhiên] đã lên tới 99!!】

Sắc mặt Diệp Thanh Nghiên thay đổi, cậu nhớ tới lần đầu tiên nhận nhiệm vụ, giá trị oán hận của Tào Quân Nhiên chỉ có 98, sao lại có thể dễ dàng tăng lên như vậy? Khi nó vượt qua 100 thì kết thúc.

Trong lòng cậu dâng lên một loại dự cảm không lành, chẳng lẽ Tào Quân Nhiên đã biết người hại mình chính là vị hôn thê cũ Tôn Thị Nữ? Nguyên thân có thể tra ra Tào Quân Nhiên bị ác quỷ bắt đi, nếu như ác quỷ biết được tin này cố ý nói cho Tào Quân Nhiên thì…

Không, nếu Tào Quân Nhiên thật sự biết chân tướng, chỉ sợ hắn sẽ oán hận nổ tung, làm sao có thể trực tiếp là 99, vẫn là tệ hơn một chút chứ.

Trừ phi Tào Quân Nhiên chỉ là hoài nghi… Nghĩ tới đây, Diệp Thanh Nghiên dẫn đám người nhà họ Lý vẫy tay với người hầu nhà họ Tôn xông vào cửa.

Đương nhiên, bọn họ bị người hầu của nhà họ Tôn ngăn cản, nhưng vừa đi tới, trong nhà đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo, không chỉ vậy, còn có một người hầu đang chạy với đôi chân yếu ớt nhìn phía sau.

Quản gia của nhà họ Tôn cau mày ngăn cản: "Xảy ra chuyện gì? Ngươi hét cái gì?"

"Quỷ, quỷ… có quỷ!" Người hầu hét lên, bỏ chạy mà không thèm quan tâm đến quản gia.

Sắc mặt quản gia thay đổi mạnh mẽ, quỷ? Cái gì quỷ?

Tin đồn duy nhất mà cậu nghe được gần đây là con trai thứ ba của nhà họ Tào cách đây không lâu đã giao du với ác quỷ để tránh bị chặt đầu… Trước khi cậu kịp đoán ra kết quả, một bóng đen lóe lên trước mắt cậu, và một công tử trẻ tuổi đã bỏ chạy đột nhập vào nhà.

Ở bên kia, Diệp Thanh Nghiên biết có chuyện không ổn khi nói có quỷ, cậu xông vào đám người đang chạy tán loạn, di chuyển rất nhanh đã đến một khuê phòng ở sân sau.

Khi đi vòng qua cổng sân, đi qua hành lang chín khúc, vòng qua cổng vòm bước vào, mặc dù rất tự tin khi bước vào nhưng cậu vẫn phải giật mình vì cảnh tượng trước mắt.

Cách đó không xa, trong không gian trống trải trước phòng khách, một nam công tử trẻ tuổi bị quỷ khí vây quanh, tối tăm đến không nhìn rõ, hai mắt bị sương mù đen bao phủ, lóe lên hào quang đỏ tươi, liếc mắt một cái cũng khiến hai chân phát run.

Bốn phía có không ít người hầu nằm bừa bộn, trong đó có nhiều người bị trầy xước, có người bị cưỡng bức nhấc cổ ném ra ngoài cho đến khi ngất đi.

Mà ở giữa, giờ phút này Tào Quân Nhiên nhìn rất quỷ dị, một tay khống chế một cô gái trẻ.

Cô gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi, lúc này hai má trắng bệch, đôi mắt đẫm lệ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, liều mạng dùng hai tay ngăn cản cái cổ thon dài của mình nhưng không thể, cũng không thoát ra được chút nào, cô gái giống như một con cừu non đang chờ làm thịt, khoảnh khắc tiếp theo cái cổ nhỏ đó sẽ bị đứt đoạn.

Cô gái há miệng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cố gắng kêu cứu nhưng không thể phát ra âm thanh.

Khi năng lượng quỷ dị xung quanh Tào Quân Nhiên càng lúc càng mãnh liệt, lực trong tay Tào Quân Nhiên cũng dần dần tăng lên, nâng cô gái lên ngày càng cao…

Diệp Thanh Nghiên đi tới nhìn cảnh tượng này, sắc mặt cậu biến đổi, có chút đau đầu không thôi.