Chương 1: Sống lại

Nam Tinh đến gần đường về nhà, con đường này đã cũ kỹ, hầu như không còn ai đi.

Cô không nghĩ rằng cô sẽ gặp phải một cặp đôi đang cãi nhau, mà còn cãi nhau rất dữ dội.

"Anh luôn nói anh yêu tôi, nhưng anh đã cho tôi cái gì?"

“Tôi ăn sầu riêng anh cũng phải nói tôi lãng phí tiền bạc, ra ngoài du lịch anh cũng không chịu mua nước cho tôi uống..."

Cô gái nghẹn lời tố cáo những uất ức khi yêu nhau.

Cậu trai trèo qua lan can cầu, cô gái giật mình: "Anh muốn làm gì, anh mau quay lại!"

“Không phải em nói anh không yêu em sao, vậy để anh chứng minh cho em xem, anh nguyện ý vì em mà chết, như vậy cũng đủ để chứng minh là anh yêu em rồi đi."

Cậu trai nói xong liền nhảy xuống.

Cậu ta lao vào nước, nhưng rất nhanh truyền ra tiếng kêu cứu, còn có tiếng cô gái khóc lên kêu cứu:

"Người đâu, cứu mạng, mau cứu anh ấy, anh ấy không biết bơi."

Sự xuất hiện của Nam Tinh, làm cho cô gái dường như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô gái kia bắt lấy cô rồi đau khổ cầu xin:

"Hu hu hu, cầu xin cô cứu bạn trai tôi, anh ấy không biết bơi, tôi cũng không biết bơi."

“Đừng nóng vội, tôi biết bơi, tôi sẽ cứu anh ta."

Mà Nam Tinh vừa vặn biết bơi.

Nói xong câu đó, cô liền liều mình nhảy xuống sông cứu người.

Chỉ là cô không nghĩ tới chênh lệch cân nặng giữa nam và nữ, lúc bắt được cậu trai kia kéo trở về, cậu ta ôm lấy bả vai cô, ghìm chặt cổ cô liều mạng đè cô xuông, đây là hành động theo bản năng của người bị đuối nước, cô thật vất vả mới kéo được người trở về bờ.

Cô gái kéo bạn trai mình lên bờ, lúc đang định đi kéo Nam Tinh lên thì chân Nam Tinh bị chuột rút, cô đột nhiên chìm xuống.

Ý thức sống sót làm cho cô nhìn về phía đôi nam nữ, trời đêm ảm đạm và yên tĩnh, cô chỉ nghe thấy cô gái nói một câu:

"Bây giờ phải làm gì với cô ấy đây?"

Cậu trai nói: "Anh không biết bơi, em cũng không biết, nếu em muốn đi cùng cô ta thì đi đi, còn anh sẽ về nhà."

Vốn định dùng phương pháp như vậy để bắt chẹt bạn gái, không nghĩ tới thiếu chút nữa thì đem mạng bồi vào.

Cậu ta tính sai độ sâu cạn của dòng nước dưới cầu, thật vất vả mới nhặt được một cái mạng, cảm giác chết đuối hít thở không thông kia, cậu ta không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.

Nhìn thần sắc do dự rối rắm của bạn gái, cậu ta lại nói:

"Quanh đây vắng vẻ, lỡ như không cứu được người, chúng ta phải nói như thế nào, làm không tốt trên lưng còn phải mang theo mạng người dính kiện tụng, chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, nếu như chọc vào kiện tụng sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng, tự em suy nghĩ đi.”

Mà bây giờ, chỉ cần cậu ta không nói, bạn gái không nói, sẽ không ai biết về chuyện đêm nay của bọn họ, về phần cô gái kia, ai bảo cô ta muốn làm anh hùng xen vào việc của người khác, chết cũng đáng đời!

Ánh mắt cậu trai tối sầm, không chút do dự bỏ đi.

Cô gái giãy dụa do dự nhìn Nam Tinh một cái, không biết nên làm cái gì...

Chân Nam Tinh co giật dữ dội, không cách nào tự cứu mình, cô khó khăn cầu cứu cô gái:

"Cứu tôi...gọi điện thoại..."

Vừa rồi tôi đã cứu bạn trai cô.

Nhưng cô gái chỉ áy náy cúi chào cô, sau đó nhanh chóng chạy về phía cậu trai, bóng dáng nhanh chóng biến mất.

Nam Tinh tuyệt vọng, đuối nước khiến cô hít thở không thông, phổi tựa như muốn nổ tung, mà cô dần dần chìm xuống đáy nước, mất đi ý thức.

Nam Tinh cho rằng mình đã chết, nhưng cô lại tỉnh lại dưới đáy nước, không có cảm giác hít thở không thông, cô không kịp suy nghĩ nhiều liền lên bờ, lúc này trời đã mờ mờ sáng.

Nhìn bên hồ yên tĩnh, trong lòng cô một mảnh lạnh như băng, cặp đôi kia không hề báo cảnh sát để cứu cô.

Trước khi cứu người, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ chết, càng không nghĩ tới người được cô cứu lại sẽ thấy chết không cứu.

Cô hẳn là bị chết đuối, nhưng vì sao có thể sống lại thì cô không biết, theo bản năng sờ điện thoại muốn xem thời gian, lại phát hiện điện thoại di động đã không thể bật lên được nữa, bị ngâm nước hỏng rồi.

Lúc cô nhảy xuống cứu người, quên lấy đồ vật quan trọng giao cho cô gái, đồ đạc của cô đều ở trên người cô, cho nên hiện tại cho dù cô muốn chỉ trích đôi tình nhân kia cũng không chỉ ra được, phần trả giá nặng nề này, chỉ có thể tự mình tiêu hóa.

Kéo thân thể ướt nặng về đến nhà, ngay cả khuê nữ, bé mèo Sở Sở xù lông khịt mũi với cô, cô cũng làm như không thấy, trực tiếp đi vào phòng tắm, đổ đầy nước nóng vào trong bồn tắm rồi ngâm vào, cô run rẩy trầm xuống, cả người khủng hoảng không chịu nổi, nhưng không bị ngạt thở, cô ở trong nước không cần hít thở.

Bây giờ cô ấy là gì, xác chết sao? Tang thi sao?

Cô vốn là một đứa trẻ mồ côi, được nuôi dưỡng trong viện phúc lợi, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi làm văn phòng, có mức lương không tồi, mua nhà, mua mèo con, sống một cuộc sống an tâm và thoải mái.

Bây giờ thì sao?

Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

Đầu tiên, cô không muốn báo cảnh sát, không muốn bị nghiên cứu, không muốn mất quyền con người.

Chuyện cô đã chết, cô sẽ không nói ai biết.

Lỡ như vài ngày nữa cô ấy thối rữa thì sao, nếu như xảy ra tình huống này, cô sẽ báo cảnh sát cống hiến cho đất nước.

Quyết định xong, Nam Tinh ra khỏi bồn tắm, nhanh chóng mặc quần áo sấy khô tóc, đầu tiên là viết thư xin nghỉ việc, gọi điện thoại cho cấp trên nói mình bị bệnh phải xin nghỉ việc, sau đó đeo khẩu trang lấy thẻ ngân hàng ra ngoài mua điện thoại mới.

Sau khi về đến nhà bắt đầu đóng cửa không ra ngoài, quan sát chính mình.

Cô đã làm xong chuẩn bị tâm lý.

Một ngày trôi qua, sẽ đói, cám giác thèm ăn với đồ ăn sẵn bên ngoài trở nên kém hơn, có thể ăn no nhưng không ngon, vị giác cũng trở nên nhạt nhẽo hơn.

Hai ngày trôi qua, không có dị năng, không cứng ngắc, cũng không có thân nhẹ như yến, sự linh hoạt của thân thể cô không thay đổi.

Ba ngày trôi qua, các bộ phận trên cơ thể không xuất hiện bất kỳ tình huống tụ máu nào.

......

Thẳng đến một tháng sau, cô nhìn mình trong gương, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn giống như suy dinh dưỡng, không hiện ra vết hoen tử thi, không thối rữa, không có mùi hôi, cứ duy trì như vậy.

Ngoại trừ không có nhịp tim và hơi thở, cô không khác gì một người bình thường.

Ngay cả mèo con Sở Sở cũng quen hơn, không còn gầm ghè cô nữa, chỉ là lúc cô vuốt ve nó sẽ bỏ chạy, có đôi khi còn dùng ánh mắt rất mê hoặc nhìn cô, tựa hồ là rất kỳ quái không biết cô rốt cuộc có phải là chủ nhân của nó hay không.

Biết thân thể mình sẽ không thay đổi nữa, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cứ như vậy thì không được, thế chấp mua nhà phải trả, tiền gửi chỉ còn tầm trăm ngàn, nhưng ngồi ăn núi lở, sẽ luôn có lúc xài hết, cô cũng không phải là người sẽ ngồi ăn núi lở.

Nhưng cô cũng không dám mạo hiểm đi làm, bây giờ cô đã khác, cô phải bắt đầu lại từ đầu.

Dọn dẹp một chút chuẩn bị ra ngoài.

Trong thang máy, cô gặp một bà lão cùng chung cư, đẩy xe đẩy, bà lão mặt lạnh vừa nhìn liền biết không dễ ở chung, Nam Tinh yên lặng đứng ở một góc.

Đều nói trẻ nhỏ khi còn bé có thể nhìn thấy một số người khác không nhìn thấy, Nam Tinh liền có chút chú ý đến đứa nhỏ.

Nhưng một lần chú ý này vừa ra, cô liền bị sốc.

Cô nhìn thấy một số hình ảnh, trong hình ảnh, một người phụ nữ mang thai vẻ mặt lấy lòng mở miệng với bà lão:

"Mẹ, con đi làm, mẹ nhớ thường xuyên thay bỉm cho Đồng Đồng, thời tiết quá nóng, đừng để mông con bé bị hăm đỏ.”

Bà lão vẻ mặt không kiên nhẫn:

"Biết rồi biết rồi, đều đã nói bao nhiêu lần rồi mà còn nói, phiền chết đi được, mỗi ngày tôi đổi cho nó mười lần, ai mà biết vì sao mông nó vẫn bị đỏ, đứa nhỏ nhà người khác đều tốt, chỉ có nó là yếu đuối.”

Người phụ nữ muốn nói rồi lại thôi, mẹ chồng đến giúp cô nuôi con đã rất không tình nguyện, cô nói thêm mẹ chồng cũng không vui, nhưng con gái…

Dù sao cũng là cháu gái ruột, dù không thích thế nào cũng sẽ không đối xử không tốt với con bé, cho nên cuối cùng cô chỉ mím chặt môi, khom lưng hôn lên má con gái sau đó ra ngoài đi làm.

Người phụ nữ vừa đi, vẻ mặt bà lão liền biến đổi, hướng về phía chân cô bé liền nhéo một cái:

"Cái thứ đồ lỗ vốn, chỉ có mày yếu đuối, lão nương trước kia làm gì có bỉm, dùng tã vải không phải cũng sẽ trưởng thành sao, cái con mẹ phá của của mày kia, một chút cũng không biết tiết kiệm.”

Cô bé mếu máo nhỏ giọng khóc, bé đã hai tuổi, đã lờ mờ hiểu chuyện rồi, cô bé biết không được khóc lớn, nếu khóc lớn bà nội sẽ đánh càng đau hơn.

Có người đến gõ cửa, bà lão lập tức đi vào phòng lấy chỗ bỉm mình tích góp từng tí một, là một người phụ nữ khác đến mua bỉm từ tay bà ta...

Bà lão không muốn con dâu quản bà, cho nên chuyện chiếu cố bé gái cũng không cho con dâu nhúng tay vào, mà người phụ nữ kia lại đang mang thai sắp sinh, rất nhanh sẽ phải chiếu cố một bé gái khác, không thể phân thân chiếu cố con gái lớn, thấy đứa nhỏ không có túm quần, cũng không kêu ngứa mông hay gì khác, cô liền cho rằng mẹ chồng chiếu cố tốt.

Nhưng hình ảnh vừa thay đổi, người phụ nữ vẫn chưa ra khỏi cữ, con gái lớn đột nhiên phát sốt cao, toàn bộ cơ thể nhỏ bé đều đang co quắp, đưa vào bệnh viện kiểm tra, phát hiện toàn bộ mông con bé đều đã thối rữa, bị nhiễm trùng mưng mủ rất nghiêm trọng, rất nhanh được vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng vẫn quá muộn, ở trong phòng chăm sóc đặc biệt vài ngày thì mất.

Mà người mẹ mất con gái, suy sụp khóc lớn...

"Đinh."

Thang máy đến nơi thì phát ra âm thanh, chấm dứt hình ảnh.

Thang máy tới tầng một mở cửa, bà lão đẩy xe đi ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm:

"Cái đồ lỗ vốn, đợi lát nữa bà nội luyện múa, mày không được khóc, có nghe chưa, nếu mày dám khóc, tao xé nát miệng mày!”

Nam Tinh vịn vào vách tường bên trong thang máy, mồ hôi lạnh của cô rơi thẳng xuống.

Cả người cũng đầu váng mắt hoa như muốn ngất đi, lúc cô mơ màng, một cô gái đi vào thang máy, phát hiện sự khác thường của cô thì quan tâm hỏi cô:

"Chị ơi, chị không sao chứ, chị làm sao vậy, có phải hạ đường huyết hay không, em có đường, em có đường, chị ăn một viên đi.”

Nam Tinh gật gật đầu, hiện tại cô thật sự rất choáng váng, cô nhận viên đường cô gái đưa tới, tư vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, cô thật sự cảm thấy tốt hơn nhiều.

Cô nhìn về phía cô gái nói lời cảm ơn, sau đó ra khỏi thang máy.

Cô còn buồn bực vừa rồi là chuyện gì đã xảy ra, vì sao cô lại nhìn thấy hình ảnh cuộc sống của hai bà cháu kia, thậm chí là tương lai, nhưng nhìn cô gái kia thì lại không thấy.

Nhưng ý niệm trong đầu chỉ là vừa lên, trước mắt cô liền xuất hiện hình ảnh, cô gái ở dưới đèn bàn khổ sở học hành, tiếng viết chữ phát ra âm thanh xào xạc, ngay sau đó trước mắt cô tối sầm lại.