Chương 2: Nhìn vào quá khứ, biết tương lai

Hình ảnh biến mất, cô không có nhịp tim, nhưng tại thời điểm này cô lại lĩnh hội được cái gì gọi là kinh hồn bạt xác.

Cô đã chết, nhưng cô đã đạt được một khả năng tuyệt vời.

Cô vậy mà có thể nhìn thấy quá khứ, biết tương lai.

Nhưng năng lực này tựa hồ không mạnh, lúc nhìn cô gái thứ hai kia, cô liền cảm thấy đau đầu, trong lòng lo lắng, cô tự nhủ không được nghĩ tới, sau đó liền cắt đứt hình ảnh nhìn quá khứ và tương lai của cô gái kia.

Không biết có phải năng lực của cô bị sử dụng quá độ hay không, hiện tại mắt cô hiện lên sao vàng, dù không có nhịp tim cũng cảm giác được hoảng hốt.

Trước mắt đều tựa như biến thành màu xám.

Rất nhanh cô liền phát hiện, không phải giống như thành màu xám, mà là thật sự thành màu xám, nhìn cái gì cũng không có màu sắc, lần này cô cũng không dám ra ngoài nữa.

Vội vàng về nhà, bụng cũng rất đói, đói đến nỗi cô cực kỳ lo lắng, cô thậm chí còn nghĩ đến tư vị này "giống như trong dạ dày đang bị dây thép hung hăng ma sát".

Cô lấy điện thoại ra gọi đồ ăn giao tận nơi, cảm thấy như mình sắp chết đói...

Trong nửa tiếng đồng hồ chờ đồ ăn được giao tới, không khoa trương chút nào mà nói, Nam Tinh đã ôm bụng cuộn mình trên mặt đất đổ mồ hôi lạnh.

Mèo cưng Sở Sở cong lưng xù lông đối với cô, không ngừng gầm ghè.

Nam Tinh nhớ tới mình đối xử với bé mèo cừng này, chính là trời lạnh thì sợ nó lạnh trời nóng sợ nó nóng, cho dù đi làm cũng bật điều hòa sưởi ấm cho nó, nuôi ba năm, hiện tại nó đối xử với mình xa lạ như vậy, thật sự là vô cùng vô cùng khổ sở.

Nhưng dù sao cũng là bé cưng mình nuôi, cô ủy khuất cũng đành phải nhẫn nhịn:

"Sở Sở con đừng sợ mẹ, mẹ sẽ không làm tổn thương con.”

"Thức ăn cho mèo của con..."

Nhắc tới thức ăn cho mèo, Nam Tinh mới hoảng hốt, thức ăn cho mèo cũng có thể ăn.

Cô đã mua cho bé cưng máy tự động cho ăn, thùng đựng thức ăn mèo là một thùng lớn, mấy ngày trước mới đổ đầy, ít nhất có thể ăn nửa tháng, cô vốn định nói cho dù cô chết, nửa tháng nay bé cưng cũng không phải lo chuyện ăn uống, chờ đến khi mùi hôi thối của cô tản ra ngoài, bé cưng đẹp như vậy, cũng tự nhiên sẽ được chủ nhân mới nhận nuôi.

Ăn hai nắm thức ăn cho mèo xuống bụng, Nam Tinh cảm giác cuối cùng cũng tốt hơn nhiều.

Cô âm thầm ghi lại những phát hiện mới trên cơ thể của mình.

Không thể tùy tiện nhìn vào quá khứ và tương lai của người khác, không thể bị đói.

Tùy tiện nhìn người ta sẽ chết, đói cũng sẽ chết.

Đồ ăn đã được giao tới, cô gọi tương đối nhiều, nguyên liệu nấu ăn thoạt nhìn rất tươi, cô ăn đến hai mắt tỏa sáng, rất ngon miệng.

Cảm giác thân thể được bổ sung một cỗ lực lượng, trước mắt cô, cũng khôi phục màu sắc.

Cô vỗ vỗ ngực, thì ra tâm trạng của con người không phải được quyết định dựa vào hô hấp, mà là cảm xúc, cô không còn nhịp tim hô hấp, nhưng năng lực nhận biết cảm xúc của cô vẫn còn, cho nên cô vẫn cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi, khủng hoảng.

Để xác minh phỏng đoán, cô gọi thêm một ít đồ ăn giao đến, gọi các món ăn khác nhau từ nhiều cửa hàng.

Sau đó cô phát hiện, nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, cô sẽ cảm thấy ngon, ăn no xong cũng rất thoải mái, nguyên liệu nấu ăn không tươi, ăn không ngon, ăn no cũng chỉ là bình thường không có gì lạ, không cảm giác được thân thể thoải mái.

Trong số mười cửa hàng, chỉ có một cửa hàng, và chỉ có một vài món ăn tươi ngon.

Một tháng này cô không phát hiện ra, là bởi vì cô xui xẻo, một tháng này cũng không mua được món ăn có nguyên liệu tươi ngon.

"Thương nhân vô lương tâm."

Nam Tinh ảo não ngửa đầu, chửi bới một tiếng chuẩn bị ra ngoài lần nữa, cô còn cần tiếp tục kiểm chứng, đi siêu thị mua thêm nguyên liệu tươi ngon ăn một chút.

Tuần tới, cô sẽ thử nó.

Ăn được thức ăn tươi ngon, thần thanh khí sảng, sắc mặt tái nhợt của cô, thậm chí còn khôi phục một chút hồng nhuận.

Không tươi, hoặc có thêm chất phụ gia để bảo quản, cô nếm thử sẽ thấy đắng.

Mà thực sự tinh khiết tươi ngon thì không nhiều, giá cả cũng không thấp.

Mà siêu năng lực của cô, sau khi nhìn một hai người sẽ cảm thấy đầu váng mắt hoa, chẳng quá nếu có thể kịp thời ăn thức ăn tươi ngon mới mẻ, cô liền có thể khôi phục tinh thần, hiện tại một ngày nhiều nhất có thể nhìn được ba người.

Nam Tinh cảm giác được áp lực như núi lớn, thì ra, nuôi một cỗ thi thể không phải là chuyện dễ dàng gì.

Tiền gởi ngân hàng đã ít hơn một chút, cô liền lo lắng, phải kiếm tiền, lửa xém lông mày rồi.

Mà cô không có nhịp tim, không thể vào công ty, cô lục lọi trên mạng rất lâu, cuối cùng quyết định đi cầu vượt xem bói.

Về phần xem bói ở cầu vượt cũng là tác dụng phụ do đọc quá nhiều tiểu thuyết mạng, nhưng cô nghĩ trái nghĩ phải lại cảm thấy khả thi, dù sao lúc này cũng không còn cách nào khác, vậy thì lấy ngựa chết coi như ngựa sống thử xem.

Vì thế, cô đặt mua một ít đồ bát quái và các vật dụng khác trên mạng, ít nhất thoạt nhìn giống như vậy, nghề này không dễ kiếm ăn, cho nên trước tiên cô định ra một lần bói lấy một trăm, bói đúng mới lấy tiền, bói không đúng thì không thu tiền.

Hôm nay, lúc đi xuống siêu thị ở tầng dưới, cô gặp một phụ nữ mang thai vừa vặn muốn đi xuống, nhìn thấy phụ nữ mang thai kia, cô có chút ngoài ý muốn, đây chính là người phụ nữ mang thai cô nhìn thấy từ quá khứ và tương lai của đứa bé gái,, nghĩ đến kết cục của đứa bé, Nam Tinh trong lòng nhói lên, cô mở lời với phụ nữ mang thai:

"Con gái lớn của chị thật đáng yêu, lần trước em gặp con bé và bà nội, em thấy con bé kia rất giống chị, hẳn là em không nhận sai đi?"

Mạo hiểm hỏi chuyện, sẽ làm cho người ta không thoái mái, cho nên phải tìm chủ đề nói chuyện thích hợp.

Trong trí nhớ của đứa bé, cô thấy người phụ nữ mang thai rất để ý đến con gái mình, vì vậy cô mở miệng như vậy.

Người phụ nữ mang thai sửng sốt một chút, sau đó lộ ra ý cười ôn hòa mở miệng:

"Đồng Đồng và chị trông rất giống nhau sao? Là một cô bé gần hai tuổi, buộc hai bím tóc nhỏ, bà của con bé để tóc ngắn, thường mặc áo sơ mi hoa."

“Đúng đúng, chính là bọn họ, xem ra là em không nhận nhầm rồi."

Nam Tinh gật gật đầu đáp lại, sau đó cô liền dùng ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn người phụ nữ mang thai, tựa hồ có chuyện muốn nói nhưng lại rất do dự.

Người phụ nữ mang thai thoáng cái liền nhìn ra, cô ấy lại không ngốc, cô gái này như vậy, nhất định là có liên quan đến mẹ chồng mình cùng con gái lớn của mình, nghĩ đến hành vi ngày thường của mẹ chồng, sau khi ra khỏi thang máy phụ nữ mang thai có chút khẩn trương hỏi:

"Cô gái, em đã nhìn thấy cái gì phải không? Không sao, em cứ nói cho chị biết, chị sẽ không trách em, chị tên là Chu Lệ, chị không phải loại người không biết tốt xấu, em ngàn vạn lần đừng cố kỵ, loại chuyện tốt bụng nhắc nhở bị mắng giống như trên mạng, chị làm không được, thật sự đấy.”

Chu Lệ trong lòng rất lo lắng, cô ấy mang thai đứa con thứ hai, chồng thì thường xuyên đi công tác, mẹ chồng làm việc nhà chăm sóc con gái, mẹ chồng nhỏ nhen keo kiệt, vì thế hai người từng có không ít lần tranh cãi, cô vì nghĩ đến đứa bé nên cũng nhịn, đa số cãi nhau đều là cô cúi đầu xin lỗi trước để chấm dứt.

Nhưng điểm mấu chốt duy nhất của cô ấy là đứa trẻ.

Cô gái trẻ là mặt này nhắc tới, cô liền lo lắng, nếu không hỏi lòng cô không an tâm.

Nam Tinh nhìn Chu Lệ, nhìn vào ánh mắt của cô ấy, cô nhìn thấy tương lai của con gái Chu Lệ, sau khi con gái qua đời, Chu Lệ bi thương sau đó báo cảnh sát, chỉ ra là bà lão kia mưu sát cháu gái, sự tình náo loạn rất lớn, cho dù bà lão nằm lê trên mặt đất khóc mắng Chu Lệ là sói mắt trắng, kể lại mình chăm sóc cháu gái vất vả như thế nào, chiếu cố Chu Lệ vất vả như thế nào, Chu Lệ cũng không động đậy.

Cho dù ông xã Chu Lệ nói chuyện này không có khả năng, bà ấy là bà nội của đứa nhỏ, làm sao có thể hại đứa nhỏ, nói là cô nghĩ quá nhiều, là bị kí©h thí©ɧ do mất đi đứa nhỏ gì đó, Chu Lệ cũng vẫn kiên trì báo cảnh sát lập án, cuối cùng cảnh sát vẫn tới, bà lão bị mang đi, hơn nữa cũng điều tra rõ ràng, mông đứa nhỏ sẽ hoại tử, là bởi vì bà lão bán bỉm cho người khác, mà đứa nhỏ không gãi mông, không có hành động khác thường, là bởi vì bị bà lão đánh nên sợ hãi không dám làm ra bất kỳ động tác gì.

Chu Lệ khóc đến hôn mê nhiều lần, một đêm tóc bạc, như già đi hai mươi tuổi, cô ly hôn với chồng, bởi vì nỗi đau này, sức khỏe cô suy yếu, không tìm được công việc tốt, cuối cùng khi con gái út được mười tám tuổi thì chết, mà chồng cô sau nhiều lần cầu xin cô tha thứ, tuy rằng ly hôn cũng không tái giá, sau khi cô chết thì tiếp tục chăm sóc con gái nhỏ.