Chương 5.1: Đừng có cắn tôi

Trần Độc Độc cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình lạnh đi vài phần, rét run cầm cập.

Thẩm Canh Lễ không nói gì, Trần Độc Độc cũng không nói gì, hai người ngồi trong lớp học yên tĩnh đến mức một cái kim rơi xuống cũng nghe thấy âm thanh.

Có điều, cách hai người ở chung với nhau vẫn luôn là như vậy.

Nếu không, cô đã không chia tay vì không thể chịu đựng được sự bạo lực lạnh của Thẩm Canh Lễ.

Sau khi hai người ở bên nhau, không có gì khác biệt so với trước đây, vẫn luôn lạnh nhạt như vậy.

Nguyên nhân chủ yếu là do bản tính ác ma từ khi còn nhỏ của Thẩm Canh Lễ quá mạnh mẽ, dẫn tới khi hai người ở trường cấp ba gặp lại nhau, anh lạnh lùng khiến cô có chút không thích ứng được.

Có lẽ do sự biến đổi tuổi dậy thì của con trai đi.

Khi Thẩm Canh Lễ còn nhỏ, anh thực sự là một con ác quỷ đến cùng cực.

Lần đó bởi vì bị Thẩm Canh Lễ cầm bóng dọa cho sợ chết khϊếp, cho nên Trần Độc Độc không dám chọc vào vị thiếu gia này nữa, cố gắng tránh mặt Thẩm Canh Lễ, nhân lúc không có ai mới dám ra ngoài.

Hôm đó, anh trai và mẹ của Thẩm Canh Lễ quay về.

Hai người họ ra ngoài ăn nhưng không đưa theo Thẩm Canh Lễ.

Trần Độc Độc đang ở trong bếp xem quản gia làm việc.

Quản gia biết nhà cô là gia đình đơn thân nên thường ngày cũng chú ý chăm sóc cô nhiều hơn, sợ cô ở trong phòng buồn chán nên thường xuyên đưa cô vào bếp để cô giải quyết nguyên liệu không dùng tới.

Mỗi lần nấu ăn đều lãng phí rất nhiều nguyên liệu, Trần Độc Độc cũng không để ý, cô dễ nuôi, cái gì cũng ăn được, quản gia trông vậy cũng rất yêu thích cô.

Trần Độc Độc đang ở trong bếp ăn cơm, nhìn người hầu bưng ra đồ ăn ra, hai mẹ con họ đã đang ăn rồi.

Tuy nhiên, Thẩm Canh Lễ rõ ràng vẫn đang ở trong phòng.

Lại không gọi anh xuống.

Quản gia thấy vậy, đi ra ngoài hỏi phu nhân: "Có cần mời thiếu gia xuống ăn tối không ạ?"

Thẩm phu nhân nghe vậy, tâm tình vốn đang rất tốt lại lộ ra vẻ mặt không vui nói: "Không cần gọi nó, nhìn thấy nó liền mất khẩu vị. Nó muốn ăn thì bưng lên lầu cho nó, để nó ăn trong phòng."

Trần Đô ở trong phòng bếp lén nhìn.

Quản gia nói vâng, vừa định mang đồ ăn lên lầu thì Thẩm Canh Lễ đã đi xuống.

Thấy mẹ cùng anh trai ăn cơm không gọi mình, anh cười khổ hỏi: “Sao mẹ không gọi con?”

Anh chủ động đi tới, kéo ghế ra, muốn ăn cơm.

Thẩm phu nhân nhìn thấy vậy liền tức giận, hất đổ đồ ăn rồi đổ canh nóng lên người Thẩm Canh Lễ.

Da anh bị bỏng tới đỏ ửng.

Nhưng lại im lặng chịu đựng.

Trần Độc Độc nhìn thấy thế thì vô cùng sợ hãi, sợ bản thân kêu ra tiếng, vội vàng bịt miệng mình lại.

Canh vẫn còn bốc khói, rất nóng.

Da anh bắt đầu chuyển sang đỏ rực.

Thẩm phu nhân kéo tay con trai lớn của mình, nhìn Thẩm Canh Lễ với vẻ chán ghét rồi nói: "Đúng là làm mất ngon miệng."