Chương 9.1: Sao lại cắt đứt vận hoa đào của tôi?

Trần Độc Độc không ngờ vận hoa đào của mình lại tới sớm như vậy.

Cô cũng từng nghĩ lên đại học sẽ có mấy chuyện đại loại như tình duyên nhưng lại không ngờ trong kỳ huấn luyện quân sự đã có rồi.

Tiểu đội cô tập huấn cùng có một nam sinh nhìn trúng cô.

Buổi tối sau khi luyện hát kết thúc, cậu ấy bước đến trước mặt cô hỏi: "Bạn học, có thể thêm WeChat không?"

Bạn học này mặc dù không thuộc hàng ngũ soái ca nhưng gương mặt cũng thanh tú ưa nhìn, chủ yếu là do người ta cũng khá thẹn thùng, đỏ mặt xin WeChat của cô.

Cô biết quá rõ cảm giác xấu hổ đó, vì vậy sợ cậu ấy mất mặt nên lấy điện thoại ra kết bạn WeChat.

Nhưng chính vào lúc này, giọng nói cảnh cáo của Thẩm Canh Lễ vang lên từ sau lưng: "Trần Độc Độc, em dám."

Trần Độc Độc bị anh ức hϊếp nhiều năm như vậy, sớm đã hình thành một loại phản ứng, cơ thể vô thức nghe theo.

Nghe thấy lời anh nói, cô liền sợ hãi từ chối: “Xin lỗi, tôi không thể cho được.”

Vị bạn học kia thấy cô từ chối thì ngượng ngùng cười, đồng ý rồi thu điện thoại lại rời đi, có thể thấy cậu ấy bối rối cùng hụt hẫng, không ngờ cô đã có bạn trai.

Trần Độc Độc nhìn bóng lưng người rời đi, cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô quay lại nhìn Thẩm Canh Lễ, bất lực hỏi anh: "Không đúng, Thẩm Canh Lễ, liên quan gì đến anh? Anh đột nhiên dọa dẫm tôi thế làm gì?"

Thẩm Canh Lễ đưa tay vỗ lên trán cô một cái, hùng hồn nói: "Tôi bây giờ phá sản rồi, tội nghiệp như vậy, em không thể nghe lời tôi sao?"

Trần Độc Độc: "..."

"Không phải chứ, anh phá sản đúng là rất đáng thương, nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi? Anh cắt đứt vận hoa đào của tôi làm gì?"

Thẩm Canh Lễ cười chế nhạo: "Trần Độc Độc, thẩm mỹ của em bây giờ xuống cấp đến nghiêm trọng. Bạn trai cũ của em là một soái ca em lại không cần, đi chọn một người đàn ông như vậy, điều này đối với người bạn trai cũ như tôi mà nói là đòn đả kích chí mạng. Bạn cùng phòng của em nói đúng, em ăn cái gì ngon hơn chút đi."

Trần Độc Độc: "..."

Chưa bao giờ thấy ai đi mắng người khác lại tự khen bản thân lên trời như vậy.

Thẩm Canh Lễ giáo huấn Trần Độc Độc một trận rồi xoay người rời đi.

Trần Độc Độc buồn bực quay về kí túc xá.

Cả người đổ đầy mồ hôi nên cô đi tắm, lúc trở về liền thấy các bạn cùng phòng người nào người nấy đều đang than khóc.

Hôm nay mới là ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, mặt đã bị phơi đen như mực, không dám tưởng tượng sau nửa tháng huấn luyện quân sự, khuôn mặt này còn có thể nhìn nổi nữa sao?

Khi Trần Độc Độc quay trở về, bạn cùng phòng thấy cô liền muốn so sánh.

Kết quả vừa nhìn liền thấy, gương mặt cô một chút cũng không bị phơi đen, buổi sáng ra ngoài trông như thế nào thì bây giờ trông vẫn như thế khiến ai cũng ngưỡng mộ.

"Độc Độc, sao cậu không đen đi chút nào vậy? Thể chất phơi nắng không đen này đúng là làm người ta ghen tị."